Ngày kết hôn, anh ấy phải vào tù!

(PLO) - Chúng tôi yêu nhau đã gần chục năm, hạnh phúc tưởng đã cận kề khi lễ kết hôn được hai bên gia đình ấn định vào ngày cuối Thu. Nhưng rồi, trong một phút bất cẩn, anh gây ra tai nạn giao thông và bị phạt tù, đồng nghĩa với ngày vui của chúng tôi cũng là ngày anh phải thụ án trong trại giam.
Ngày kết hôn, anh ấy phải vào tù!
Tình yêu đầu đời
 Anh là mối tình đầu của tôi. Tôi yêu anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ tại kỳ giao ban đầu tuần, khi ấy anh đang là Bí thư Đoàn trường, còn tôi là cán bộ đoàn của khối lớp 10. Anh khá điển trai, tính tình lại nhẹ nhàng và năng nổ, bởi vậy không ít cô gái trong trường mê anh như thần tượng, cứ nhìn ánh mắt của họ dành cho anh là đủ biết trong trái tim đang thổn thức của lứa tuổi 17-18 kia, anh có vị trí như thế nào. 
Nhưng ơn trời, anh lại dành tình cảm cho tôi, một cô gái lớn lên từ rơm rạ với nước da đen đúa, ăn mặc thì không bao giờ đúng mốt. “Nhưng anh chỉ rung động trước cái đẹp của tâm hồn. Nhìn vào đôi mắt em, anh cảm nhận được nhiều vẻ đẹp mà các cô gái khác không thể có”- anh đã tâm sự với tôi như vậy.
Thế rồi, tình yêu của chúng tôi lớn dần theo từng lá thư trong ngăn cặp học trò. Khi anh học năm thứ hai đại học thì tôi mới tốt nghiệp cấp 3. Tôi đã cố gắng thi vào một trường Đại học tại Hà Nội để có cơ hội được gần anh, dù hoàn cảnh của gia đình tôi lúc đó chỉ cho phép tôi học tại tỉnh nhà. Biết được gia cảnh của tôi nên ngay khi tôi bước chân vào giảng đường đại học, anh đã tìm cho tôi khu nhà trọ ở gần trường, giá rẻ mà an toàn. Sau đó, anh nhường lại cho tôi một vài mối mà anh đang làm gia sư để tôi có thêm thu nhập, trang trải cho những khoản tiền học phí và tiền trọ.
Năm tháng sinh viên nghèo khó nhưng thơ mộng cũng qua đi. Anh tốt nghiệp đại học loại ưu và được một công ty nước ngoài mời về làm việc, còn tôi cũng xin được công việc ưng ý tại một cơ quan Nhà nước. Dù chúng tôi yêu nhau đã lâu, nhưng đến lúc này- khi công việc ổn định- tôi mới dám công bố chuyện tình cảm của mình cho cha mẹ biết.
Anh cũng đưa tôi về giới thiệu với gia đình anh và xin phép cha mẹ tôi cho anh được phép qua lại để tìm hiểu và chăm sóc tôi. Gần ba năm sau, hai bên gia đình đã thống nhất ấn định lễ thành hôn cho chúng tôi vào một ngày cuối thu.
Em vẫn làm lễ cưới với anh!
Chuẩn bị cho lễ cưới tổ chức ở quê nhà, cả anh và tôi phải gấp rút hoàn thành và sắp xếp công việc ở cơ quan sao cho hợp lý. Và rồi, trong một chuyến công tác lên miền núi để ký kết hợp đồng tài trợ, trong một phút bất cẩn, anh đã gây nên vụ tai nạn giao thông khiến hai người dân địa phương bị thương tích nặng.
Vì lỗi này, anh bị cơ quan điều tra khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bị Tòa án tuyên phạt 2 năm tù giam. Khi nghe Tòa tuyên án, anh khụy xuống, nước mắt không ngừng chảy, bàn tay anh bíu chặt bờ vai tôi nghẹn ngào: “Thùy ơi, anh làm khổ em rồi! Anh không thể thực hiện lời hứa là đón em lên xe hoa vào mùa thu này nữa rồi. Em quên anh đi nhé”. Giây phút ây, tôi thấy thương anh vô cùng, trái tim tôi thắt lại nhưng không biết làm cách gì để giúp được anh.
Trước khi anh bị dẫn giải ra xe về trại giam, tôi chạy lại ôm lấy anh, động viên anh cải tạo thật tốt để sớm được trở về. Để minh chứng cho tình yêu của mình và giúp anh yên tâm, tôi nói rằng vẫn sẽ tiến hành đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới với anh vào ngày đã định sẵn. Chỉ kịp nói với nhau bấy nhiêu thôi, anh và tôi đã ở hai cung đường khác.
Trở về căn phòng mà chúng tôi dự định sẽ làm tổ ấm sau ngày cưới, sao tôi thấy lòng trống vắng và buồn đến thế. Những lời anh nói vẫn văng vẳng bên tai tôi: anh sẽ kê giường ngủ phía có cửa sổ, sẽ đặt bàn làm việc nơi có nhiều ánh sáng và những giò phong lan mà anh mới kiếm ở rừng về, anh sẽ mua cho tôi một máy tập thể dục đặt nơi góc ban công này nữa…Tất cả, tất cả vẫn còn đây nhưng anh đang ở một nơi rất xa.
Tôi cứ lặng lẽ ngồi với những hồi ức của mình mặc cho nước mắt tuôn rơi. Và rồi, tôi chợt nhớ đến lời hứa với anh, rằng tôi vẫn muốn đăng ký kết hôn và làm lễ cưới với anh theo đúng kế hoạch đã dự kiến, nhưng không rõ trong thời gian anh đang chấp hành án phạt tù thì những yêu cầu của tôi liệu có được pháp luật thừa nhận?
Không cấm việc kết hôn với người bị phạt tù
Điều 10 Luật Hôn nhân và gia đình năm 2000 (HN&GĐ) quy định cấm kết hôn trong những trường hợp sau: người đang có vợ hoặc có chồng; người mất năng lực hành vi dân sự; giữa những người cùng dòng máu về trực hệ; giữa những người có họ trong phạm vi ba đời; giữa cha, mẹ nuôi với con nuôi; giữa người đã từng là cha, mẹ nuôi với con nuôi, bố chồng với con dâu, mẹ vợ với con rể, bố dượng với con riêng của vợ, mẹ kế với con riêng của chồng; giữa những người cùng giới tính.
Căn cứ quy định trên thì việc kết hôn khi đang chấp hành hình phạt tù không thuộc các trường hợp cấm kết hôn theo quy định của pháp luật. Vì vậy, về nguyên tắc, người đang phải chấp hành hình phạt tù không bị cấm kết hôn.
Tuy nhiên, theo Điều 14 Luật HN&GĐ và khoản 3 Điều 18 Nghị định 158/2005/NĐ-CP của Chính phủ về đăng ký và quản lý hộ tịch lại nêu rõ: “Khi tổ chức đăng ký kết hôn phải có mặt hai bên nam, nữ kết hôn. Đại diện cơ quan đăng ký kết hôn yêu cầu hai bên cho biết ý muốn tự nguyện kết hôn, nếu hai bên đồng ý kết hôn thì đại diện cơ quan đăng ký kết hôn trao Giấy chứng nhận kết hôn cho hai bên. Hai bên nam, nữ ký vào Giấy chứng nhận kết hôn và Sổ đăng ký kết hôn…”
Do người bạn trai trong câu chuyện đang phải chấp hành hình phạt tù nên anh không thể có mặt tại cơ quan có thẩm quyền để tổ chức đăng ký kết hôn theo quy định của pháp luật. Như vậy, mặc dù pháp luật không cấm việc kết hôn với người đang chấp hành hình phạt tù, nhưng việc thực hiện đăng ký kết hôn là không thể thực hiện được.
(Luật sư Lê Thiên, Giám đốc Công ty TNHH Luật Lê và Liên danh)

Đọc thêm