Quá khứ là những kí ức đẹp đã in sâu vào trái tim mỗi người mà đôi khi hiện tại phũ phàng không thể làm em quên được anh.
Tình là chi hạt cát trắng phân li
Hạt bụi nhỏ, hạt buồn sầu nhớ
Hạt cô đơn, hạt lầm, hạt lỡ
Hết thật rồi em sẽ cố quên anh.
Nếu nước mắt có thể làm em quên đi hình bóng của anh thì em sẽ khóc, khóc đến khi nào đôi mắt của em nhoè đi. Em ước gì mình sẽ không buồn, không khóc nhưng không buồn sao được khi trái tim em đang rỉ máu vì anh.
Anh - mối tình đầu của em nhưng cũng là vết thương sâu nhất mà có lẽ em sẽ không bao giờ quên được. Đã năm tháng rồi, năm tháng kể từ ngày anh nói chia tay, em cứ ngỡ rằng đó cũng chỉ là câu nói đùa mà em hay nói với anh nhưng anh đã xa em, xa thực sự.
31-10-2008. Anh nhớ ngày đó không? Đó là những ngày mà Miền Bắc đang trải qua trận mưa lớn lịch sử và chúng mình bắt đầu yêu nhau, tình yêu gắn với mưa. Tình yêu của chúng mình vẫn được khen là mối tình đẹp như phim Hàn nhưng sao lại có kết thúc buồn thế hả anh?
Chuyến xe buýt tình cờ hôm đó; khi mà trên xe nhiều người đang đứng thì chiếc ghế gần anh lại để trống như định mệnh để dành cho em.
Trên chuyến xe buýt hôm đó có một cô bé bước lên xe, có nhiều người đang đứng nhưng không hiểu sao có một chiếc ghế gần chàng trai lại trống. Cô bé hỏi nhưng chàng trai không trả lời, và khi cô bé ngồi được một lúc thì hị bắt đầu nói chuyện.
Nhưng thay vì làm quen như những người khác thì cô bé và chàng trai lại bắt đầu là những cuộc tranh luận, và rồi chàng trai xuống xe nhưng cuộc tranh luận của họ chưa kết thúc, cô bé cho chàng trai số điện thoại của mình và họ lại bắt đầu những cuộc tranh luận vào những ngày sau đó để rồi kết thúc cô bé luôn là người thua cuộc. Và rồi vào một hôm mưa to chàng trai đã gặp cô bé rồi nói lời yêu.
Đó là tình yêu của chúng mình phải không anh? một tình yêu bắt đầu bằng xe buýt và mưa. Có lẽ vì điều này mà lần nào em và anh gặp nhau trời cũng mưa. Phải chăng “mưa” như để báo cho chúng mình biết tình yêu của chúng mình rồi cũng tan như mưa?
Em - một cô bé mới xa nhà đi học đã bị anh đánh gục và trái tim của em đã thuộc về anh. Giống như bao đôi tình nhân khác, chúng mình cũng có nhiều kỉ niệm, rồi cũng giận, cũng hờn ghen nhưng có một điều mà nhiều khi em thấy tủi thân ghê gớm, anh biết không?
Đó là em rất thích hoa nhưng anh thì chỉ tặng em hoa một lần duy nhất đó là ngày chúng mình chia tay, giờ thì anh sẽ không bao giờ có quyền mua hoa cho em nữa phải không anh? Và tình yêu của em không bao giờ có ngày 8-3, 20-10, valentine, no-en và ngay cả sinh nhật của em anh cũng không có mặt nhưng em vẫn không hề giận anh vì em biết những ngày đó anh bận.
Mỗi sáng tỉnh dậy người đầu tiên em nghĩ tới là ai anh biết không? Là anh đó, em tự nhủ mình rằng sao em lại yêu anh nhiều đến thế.
Đối với em hạnh phúc thật đơn giản, chỉ cần đó là những dòng tin nhắn của anh vào mỗi sớm mai thức dậy cũng đủ làm em vui cả ngày. Nhưng giờ thì sẽ không có những dòng tin nhắn, những lời quan tâm chia sẻ hay những câu nói an ủi mỗi khi em buồn, anh cũng không còn cùng em vượt qua khó khăn nữa…tất cả điều đó sẽ mãi là hạnh phúc phải không anh nếu như không phải vì cuộc sống này.
Em đang tự cố gắng giúp mình bước đi trên con đường không có anh, một con đường chỉ mình em bước đi mà không có anh bên cạnh. Em cũng biết rằng “yêu một người không chỉ đơn giản là yêu mà phải biết chịu đựng và chấp nhận sự thật mà ta không thể thay đổi nó”.
Một điều đơn giản vậy mà cho đến bây giờ em vẫn không thể làm được, để rồi một người mạnh mẽ như em lại giật mình giữa đêm khuya, giữa những kỉ niệm để cho những giọt nước mắt và nỗi nhớ, nỗi đau không bao giờ biến mất được.
Em nhớ anh và không biết làm gì để vơi đi nỗi nhớ. Nếu như em và anh chỉ chia tay đơn giản như những đôi tình nhân khác thì có lẽ em sẽ không đau như vậy.
Có lẽ em là một cô bé ngốc, ngốc như chính cách gọi của anh dành cho em vậy. Và tình yêu của chúng mình giờ cũng tan đi như những cơn mưa và anh chưa bao giờ, mãi mãi không bao giờ là của em phải không anh? em tự giận mình vì sao lại yêu anh như thế. Nếu như chúng mình đừng gặp nhau và em cũng đừng yêu anh thì có lẽ gìơ em sẽ không đau như thế này.
Anh - anh sẽ không bao giờ đọc được những dòng chữ này và anh sẽ không thể ngờ được những dòng này do em viết phải không? Cho đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác hôm em gặp bạn anh và chị ấy cho em biết anh đã lấy vợ được hơn một năm. Em như chết lặng đi mà không biết chị đang nói thật hay đùa. Em đã cố gượng cười để hỏi rõ mọi chuyện và em không ngờ anh lại có thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy.
Nếu là anh thì anh có thấy lạ không khi mà anh nói chia tay với em mới cách đó gần hai tháng và rồi anh lại lấy vợ trước đó hơn một năm rồi. Vậy mà em vẫn luôn tin anh, dành hết tình yêu của mình cho anh, chờ đợi anh như một con ngốc. Những dòng tin nhắn của anh em vẫn còn giữ, em vẫn luôn coi đó như một động lực an ủi em khi không có anh ở bên nhưng sự thật về anh làm em thất vọng quá.
Em đã từng mơ, đã từng hi vọng vào một đám cưới của chúng mình và giờ anh đã được làm chú rể nhưng cô dâu lại không phải là em. Anh đã từng nói gì với em anh nhớ không? “Anh sẽ không lấy vợ nếu như cô dâu trên xe hoa không phải là em”, và anh đã giữ lời hứa vì đám cưới của anh không cần xe hoa.
Đầu tiên khi biết chuyện em nghĩ sẽ gặp anh, gặp vợ anh để nói hết mọi chuyện. Anh nợ em quá nhiều và em cần một lời giải thích từ anh. Em sẽ làm cho gia đình nhỏ của anh không được yên ổn và em đã đến nhà anh. Nhưng may mắn, may mắn vì em đã không gặp hai người mà em gặp con gái anh - bé thật là dễ thương, bé đã cười với em khi em bế mà không thấy cảm giác xa lạ. Lúc đó em nhận ra rằng mình không được làm gì để tổn thương đến đứa bé và em đã lặng lẽ ra đi.
Em đã khóc sau đó, em tưởng mình như không thể sống nổi, em khóc như chưa bao giờ được khóc. Không biết lúc em đó sao em lại có thể kiên cường đứng ở nhà anh mà không rơi lệ như vậy được.
31-10-2010 hai năm chúng mình yêu nhau. Anh biết không? Hôm đó một mình em đi chơi, một mình em khóc, khóc cho sự khờ dại đến đáng thương của mình và khóc cho một tình yêu không được “kết”. Buồn và thất vọng rất nhiều nhưng em cũng chỉ biết thầm mong anh hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình và anh nhớ nhé “ mười năm nữa anh sẽ tìm gặp em vì anh nợ em quá nhiều”. Em sẽ chờ ngày đó anh à. Giờ thì anh hãy bình yên nhé!
Có nhiều lần anh vẫn nói với em là “anh nợ em rất nhiều và em hãy tha thứ cho anh”, em không biết được rằng chữ “nợ” của anh lại có ý nghĩa như vậy. “Nếu một ngày nào đó anh lấy vợ anh có mời em đến dự không?”, “tất nhiên là không bao giờ rồi vì em ăn hết cỗ nhà anh mất”. Những câu nói đùa đó gìơ nghĩ lại làm em đau quá anh à?
Em đang quên anh nhưng thực sự trong sâu thẳm nỗi nhớ, trong suy nghĩ và cả trong những giấc ngủ chập chờn thì anh vẫn ở trong em, em phải làm gì đây? Làm gì để em quên được anh.
Người ta thường nói rằng” tình chỉ đẹp khi còn dang dở” và em sẽ luôn coi tình yêu của chúng mình thật đẹp phải không anh? Tất cả những kỉ niệm về anh được em cất giữ vào một góc bí mật trong trái tim và em sẽ tự nhủ rằng: em sẽ phải quên anh.
Có lẽ câu chuyện này của tôi nhiều người không thể tin được là thật và ngay cả cho đến bây gìơ tôi vẫn không thể tin được chuyện này lại xảy với mình. Người yêu của tôi đã lấy vợ, lấy được hơn một năm và trong thời gian đó chúng tôi vẫn yêu nhau. Có lẽ tôi sẽ không thể vượt qua nổi nếu không có bạn bè ở bên, cuộc sống thật không thể hiểu hết được mọi chuyện nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng hãy nên học cách chấp nhận. Giờ tôi vẫn đang cố gắng, cố gắng để quên đi tất cả và bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Ước mơ và hoài bão của tôi còn đang ở phía trước và tôi sẽ phải đứng vững trên đường đời.
Theo TTOL