Quảng Nam: Lộ diện nguyên nhân khiến mẹ già, vợ dại, con thơ phải dắt díu nhau bỏ trốn

(PLO) -Một người ở xã Bình Đào (huyện Thăng Bình) gửi đơn đến cơ quan công an trình báo việc vợ, 2 con cùng mẹ vợ của mình rời khỏi nhà giữa đêm khuya không rõ nguyên nhân. Sau đó ít lâu, người chồng trình báo người vợ đã bán con sang Campuchia càng khiến các trinh sát ra sức tìm kiếm. Mới đây, sự thật về câu chuyện “mất tích” mới được phơi bày.
Hình minh họa
Hình minh họa

Vụ “mất tích bí ẩn”

Ngày 8/9/2016, anh Nguyễn Văn Ph (SN 1980, ở thôn 3, xã Bình Đào) đến Công an huyện Thăng Bình trình báo về việc vợ là chị V cùng 2 con Nguyễn Thị Thùy Tr (SN 2005), Nguyễn Thị Thùy L (SN 2007) và mẹ vợ là Trần Thị H (SN 1957) đi khỏi nhà không rõ nguyên nhân.

Theo tường trình, tháng 7/2016, có nhiều số máy điện thoại vào máy của chị V rủ đi làm ăn. Chị V không hề kể với chồng việc này và cố tình xóa các cuộc điện thoại trong máy. Cũng vì việc này, hai vợ chồng anh Ph xảy ra mâu thuẫn.

19h ngày 30/7/2016, anh Ph qua nhà hàng xóm chơi đến lúc về nhà thì phát hiện vợ, 2 con gái cùng bà H đã “biến mất”. Cùng với đó, quần áo, giấy tờ tùy thân có liên quan đến 4 người và khoản tiền hơn 50 triệu đồng đã “không cánh mà bay”. Riêng điện thoại di động của chị V vẫn còn để ở nhà. Ngay trong tối đó và những ngày sau, anh Ph đã đi tìm khắp nơi nhưng không thấy vợ, con cùng mẹ vợ ở đâu.

15h ngày 27/8/2016, một số thuê bao lạ gọi điện vào máy anh Ph. Khi anh nghe máy thì không có tiếng người trả lời mà chỉ nghe tiếng gào thét. Anh Ph càng lo lắng và nỗ lực đi tìm khắp nơi, từ các huyện trong tỉnh như Thăng Bình, Tam Kỳ, Bắc Trà My đến ngoài tỉnh như Đà Nẵng, Lâm Đồng. Tuy nhiên, những người thân của anh Ph vẫn bặt âm vô tín... 

Theo anh Ph trình bày với cơ quan điều tra, chị V buôn bán, không quan hệ phức tạp với ai, gia đình anh cũng không nợ nần hoặc có mâu thuẫn, thù hằn với người khác. Cùng với việc tổ chức tìm kiếm, ngày 20/9/2016, cơ quan cảnh sát điều tra Công an huyện Thăng Bình đã ra thông báo truy tìm mẹ con chị V và gửi các địa phương trong tỉnh phối hợp tìm kiếm.

Trong lúc cơ quan chức năng chưa tìm ra người thân của anh Ph thì ngày 25/1/2017, anh này tiếp tục trình báo với công an việc chị V gọi điện cho anh nói rằng đã bán người con tên L sang Cam-pu-chia. Chị V yêu cầu chồng gửi 15 triệu đồng vào tài khoản cho mình, nếu không sẽ bán nốt người con còn lại. Cuộc gọi của chị V khiến anh Ph hoang mang lo lắng. Lực lượng chức năng càng ráo riết tìm kiếm tung tích bà H và mẹ con chị V. 

Cuộc truy tìm và sự thật bất ngờ

Nhận được thông báo truy tìm của Công an huyện Thăng Bình, Phòng PC52 đã cử một tổ công tác đi khắp nơi để tìm mẹ con chị V và bà H. Ban đầu, những thông tin anh Ph cung cấp đã khiến nhiều người đặt nghi vấn sự mất tích của 4 nạn nhân là do bị bắt cóc, bị bán sang Trung Quốc hoặc Campuchia... 

Cùng lúc này, anh Ph báo rằng có một người bạn của anh từ Kon-Tum về và sẽ có mặt tại khách sạn Mường Thanh-Đà Nẵng. Người bạn này quê ở xã Bình Quý (huyện Thăng Bình) nhưng làm việc ở tỉnh Tây Ninh, chủ yếu cõng hàng lậu về Việt Nam. Nghi ngờ người này có liên quan đến việc mất tích của 4 nạn nhân, các trinh sát bí mật điều tra nhưng không phát hiện người này ở Đà Nẵng như anh Ph nói. 

Cộng thêm các thông tin xác minh được, các trinh sát loại trừ các tình huống như các nạn nhân bị bắt cóc, lừa bán sang nước ngoài, giết người cướp tài sản... Ngoài anh Ph, những người thân khác của các nạn nhân cũng không cung cấp thêm bất cứ thông tin gì. Tuy gặp nhiều khó khăn nhưng các trinh sát vẫn kiên nhẫn lần từng mối quan hệ của bà H và V để tìm dấu vết 4 bà cháu. 

Được biết, trước khi “mất tích”, cháu Tr đã học xong lớp 5, cháu L đã học xong lớp 3 và cả hai chuẩn bị bước vào năm học mới. Biết sự ra đi của Tr và L sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc học nên các trinh sát Phòng PC52 càng nóng lòng tìm bằng được các cháu. Thông tin anh Ph cung cấp về việc chị V bán con sang Campuchia càng làm các trinh sát sốt ruột, ngày đêm xác minh manh mối để sớm đưa các cháu về nhà.

Công an đang làm việc với bà H và mẹ con chị V.

 Công an đang làm việc với bà H và mẹ con chị V.

Sau nhiều ngày đêm nỗ lực dùng nhiều biện pháp nghiệp vụ, ngày 9/2/1017, các trinh sát đã “định vị” được nơi ở của bà H và 2 người cháu. Khi các trinh sát gặp, cháu Tr và L không thừa nhận tên tuổi thật của mình vì sợ các chú công an đưa về nhà. Tuy nhiên, những câu trả lời trẻ thơ đã không che giấu được thân phận của hai đứa trẻ đáng thương. 

Hóa ra, các nạn nhân không hề bị bắt cóc hay lừa bán sang nước ngoài mà đến ở tại một phòng trọ khá kín ở phường An Sơn (TP.Tam Kỳ). Hàng ngày, bà H để 2 người cháu trong phòng rồi khóa cửa đi mua ve chai kiếm sống. Riêng chị V, ra Đà Nẵng xin việc làm, hàng tháng gửi tiền về cho mẹ nuôi con.

Nỗi đau từ bạo lực gia đình

Cả bà H, chị V và 2 cháu bé đều bật khóc khi nói về lý do họ phải bỏ nhà đi. Theo họ trình bày, vì không chịu nổi sự hành hạ của Ph mà chị V đã bàn với mẹ dẫn 2 con đi trốn. Sau khi kết hôn, Ph thường đánh đập chị V tàn nhẫn và y thường đánh vào chân, vào lưng của vợ để không ai nhìn thấy. Nhiều lúc, Ph trói vợ vào gốc đào trong vườn và đánh thừa sống thiếu chết. Mỗi lần bà H đến thoa dầu hay xoa bóp vết thương cho con gái thì bị Ph chửi mắng, ném ghế rất vô lễ. 

Bà H kể, có nhiều hôm, Ph đánh vợ lúc giữa khuya. Vì bị đánh đau nên chị V bỏ chạy khỏi nhà. Thế là Ph bắt mẹ vợ phải đi tìm, dù lúc đó là 2, 3 giờ sáng trong thời tiết lạnh giá. Có hôm, bà H dắt xe đạp đến UBND xã rồi nằm co ro trong bóng tối đợi sáng ra đi tìm con gái. 

Không những đánh vợ, Ph còn buộc vợ và mẹ vợ vay mượn tiền cho mình “làm ăn”. Đến khi nợ chồng nợ, Ph không lo lao động mà bài bạc, rượu chè. Bà H vất vả lội sông bắt nhông, bắt ốc, bán được đồng tiền nào Ph cũng tìm cách moi cho bằng được. Hễ trong nhà ai làm Ph phật lòng là Ph đánh đập, chửi mắng, đạp đổ bàn thờ. Cả hai con trẻ, Ph cũng la mắng, bắt con đấm lưng, bóp chân mỗi khi đi nhậu về. 

Chính vì không chịu được những đòn roi tàn nhẫn của Ph mà chị V đã bàn với mẹ bỏ nhà đi. Bà H kể, sau khi rời khỏi nhà, 4 bà con đến một nhà trọ ở xã Bình An (Thăng Bình) trú qua đêm. Sáng sớm hôm sau, chị V ra Đà Nẵng làm thuê, còn bà H dẫn 2 người cháu vào Tam Kỳ ở trọ.

Vì không có hộ khẩu và bà, mẹ không muốn ai phát hiện tung tích nên hai cháu nhỏ không được đến trường. Hàng ngày, hai chị em quanh quẩn trong căn phòng hơn 10m2. Từ bà H đến chị V và 2 cháu nhỏ, ai cũng sợ gặp người quen. Họ sống mà nơm nớp sợ Ph phát hiện.

Ngay sau khi tìm được mẹ con chị V và bà H, Công an huyện Thăng Bình đã mời Ph và “những người mất tích” đến làm việc. Dù Ph có hứa hẹn sống tốt, dù cơ quan công an có động viên, bà H và chị V vẫn cương quyết không trở về ngôi nhà cũ, bởi nơi đó đã để lại cho họ quá nhiều nỗi đau. 

Một vài thông tin khác cho rằng, Ph đánh vợ vì ghen chị V có tình cảm với người khác. Tuy nhiên, dù bất cứ lý do gì, người chồng cũng không nên đánh đập, làm nhục vợ con, nhạc mẫu đến nỗi họ phải bỏ nhà ra đi. Chính người chồng bạo lực đã đẩy 2 con nhỏ vào cảnh dang dở việc học. Và người mẹ già-có nhà nhưng lại bơ vơ nơi đất khách quê người...

Đọc thêm