Là thẩm phán tòa án quận H, một trong những quận có số lượng án vào loại nhiều nhất thành phố, Hà đã phải chứng kiến nhiều vụ án đau lòng mà người trong cuộc lại chính là những người sống dưới cùng một mái nhà. Thời gian qua đi, lòng người đổi thay bởi họ bị cuốn vào những cám dỗ của vật chất hay những đam mê vui thú khác.
Nhiều lúc chị tự hỏi, họ đã từng gắn bó thân thiết với nhau như thế và chắc chắn không thể có một thứ tình cảm nào thiêng liêng hơn, vậy mà đến khi tranh chấp một thứ tài sản nào đó, những tình cảm thiêng liêng đó đã trôi dạt đi đâu hết, chỉ còn những khuôn mặt vô cảm, không muốn nhìn vào mắt nhau và nếu có nhìn thì cũng hằn lên những tia đỏ giận dữ.
Thỉnh thoảng có việc qua tòa án lấy tài liệu phục vụ cho một chuyên đề nào đó, tôi lại tạt qua phòng Hà. Căn phòng nhỏ ở tầng 4 luôn ngăn nắp, sạch sẽ và lúc nào cũng có hoa tươi. Khi thì mấy bông cúc vàng rực, lúc thì những cành loa kèn trắng muốt, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những bông hồng nhung tỏa hương thơm dìu dịu. Từ ô cửa sổ, sau những lúc căng thẳng vùi đầu vào chồng tài liệu, Hà lại bước tới đó, đưa mắt xuống dưới. Dòng người ngược xuôi mỗi ngày.
|
Lẫn trong dòng người đó, có mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn? Vật chất là cần thiết, nhưng con người cứ phải cuốn mình vào vòng xoáy đó đến mức quên đi nhiều thứ quan trọng khác thì quả là mệt mỏi. Và không hẳn nó đã mang lại hạnh phúc cho họ. Câu chuyện Hà kể cho tôi dưới đây như minh chứng cho nhận định đó bởi chị là người đã làm tất cả những gì có thể để tránh một cuộc đổ vỡ đau đớn. Nhưng chính chị hiểu rằng, một kết cục xấu là điều chắc chắn phải xảy ra, như một sự tất yếu.
...
Đôi vợ chồng ấy mới ngoài 30 tuổi, độ tuổi tràn căng sức sống, nghị lực và những hoài bão. Chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhận thấy họ là những người thành đạt, có một cuộc sống viên mãn và những ước mơ với người khác thì cao siêu, nhưng với họ chỉ trong tầm tay.
Cả hai đều sinh ra trong những gia đình khá giả, có địa vị xã hội. Hai ông bố thân nhau và muốn sau này trở thành thông gia của nhau. Đôi bạn trẻ ấy đã đến với nhau như thế, như một sự sắp đặt của số phận - sự sắp đặt mang trọn vẹn ý nghĩa hoàn hảo trong đó.
Sự khởi đầu của hai người là như vậy, may mắn và nhẹ nhàng. Những ngày cuối tuần, nghỉ hè, lễ Tết, họ có thể rong ruổi ở một phương trời nào đó, tận hưởng cảm giác mới lạ của một xứ sở khác và mua được những thứ ưa thích mà không cần phải đắn đo gì. Họ có thể sống như vậy đến suốt cuộc đời. Nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy. Cả hai còn trẻ, có học vấn và đều là những người tham vọng. Họ có quan điểm riêng về sự nghiệp và chính điều này khiến họ không thể chia sẻ với nhau như bao gia đình khác.
Một năm sau, họ sinh con trai đầu lòng. Cũng tưởng đứa con là sự kết nối thiêng liêng nhất quan hệ vợ chồng, nhưng cũng chính vào thời điểm này, mối ràng buộc ấy bắt đầu lỏng lẻo. Người chồng lao vào những chuyến công cán, tiệc tùng và tất nhiên, anh cũng được cất nhắc lên giữ những vị trí quan trọng hơn. Đồng nghiệp và lãnh đạo nhìn anh với con mắt nể phục. Phụ nữ nhìn anh bằng con mắt ngưỡng mộ và thầm ước đó là người đàn ông của mình.
Người vợ sau mấy tháng nghỉ sinh con cũng bị cuốn vào vô vàn những công việc khác. Trí thông minh, sự năng động, khéo léo và nhạy cảm trong kinh doanh là những tố chất không phải người phụ nào cũng có. Ở chị, những tố chất đó hội tụ và tỏa sáng vào những thời điểm quan trọng khiến chị cũng trở thành một mẫu phụ nữ lý tưởng trong mắt nhiều người. Năm năm sau ngày kết hôn, khi người chồng ở cương vị Tổng Giám đốc thì người vợ cũng đảm nhiệm vị trí Phó Tổng giám đốc một doanh nghiệp lớn.
Công việc đã biến họ thành những người khác, xa lạ với cuộc sống gia đình. Cả hai đều muốn sống với cái tôi của mình mà cuộc sống vợ chồng chẳng bao giờ chấp nhận điều đó. Người chồng luôn muốn khẳng định vai trò trụ cột gia đình, gia trưởng và áp đặt với người khác. Anh cho rằng có quyền làm điều đó bởi sự áp đặt của anh đảm bảo cho sự ổn định và quyền lợi của họ.
Trong khi đó, người vợ bỏ qua điều này, bởi chị cũng là người có địa vị, chị cũng kiếm được nhiều tiền và quanh chị cũng là những hào quang tỏa sáng. Bởi thế mà khi anh đi công tác đâu đó vài ngày thì ở nhà, chị sẵn sàng gửi con về ông bà ngoại để lo những chuyến đi riêng của mình. Chị ít khi để ý tới những điều anh nói bởi sự thông minh trong chị đã “đọc” được những ý định của anh và chẳng bao giờ chị nghĩ rằng mình là kẻ có nghĩa vụ phải phục tùng. Khoảng cách hai người ngày một xa hơn. Họ ít trò chuyện với nhau, ít dùng bữa tối và hiếm hoi đưa con cái đi chơi cuối tuần. Những sợi dây tình cảm cứ mỏng dần cho đến một ngày, nó đứt hoàn toàn.
Hà chỉ gặp vợ chồng họ mỗi người một lần, sau đó là thông qua luật sư của hai người. Cả chị và luật sư đều cố gắng gạn đục khơi trong, vớt vát lại những tình cảm tưởng chừng đã mất, nhen lên ngọn lửa nhỏ giữa hai người... nhưng rồi tất cả đều trở nên vô ích. Với những người có trình độ và địa vị, sự quyết định của họ mang một ý nghĩa bền vững và quyết đoán.
Kể cho tôi nghe xong vụ ly hôn đáng nhớ ấy, Hà chép miệng thở dài: Vậy đấy, không phải cứ tài giỏi, địa vị, giàu sang là đã mang lại hạnh phúc cho con người. Trong cuộc sống vợ chồng, hạnh phúc có được từ những điều nhỏ bé nhất, đó là sự ân cần, chia sẻ với nhau những gì chúng ta cho là vụn vặt hoặc quan tâm tới nhau bằng tất cả sự chân thành.
Ở vụ án trên, nếu người vợ biết tôn trọng chồng và đặt vị trí của chồng cao hơn mình một chút, chắc bi kịch đã không xảy ra. Đôi khi, chính sự thông minh của đàn bà đã làm hại họ. Có thể họ thành đạt ngoài xã hội, nhưng trong gia đình, họ hãy cố gắng làm một người vợ thảo hiền và biết nép sau lưng chồng. Người đàn bà quyền chức, giàu có mà không có một gia đình êm ấm, những đứa con ngoan ngoãn, giỏi giang thì tất cả những điều đó còn có ý nghĩa gì?
Còn người chồng, cũng đừng bao giờ lấy công việc ra để “dọa” mọi người. Sau những giờ làm việc ở cơ quan, khi về nhà, hãy sống vui vẻ với mọi người, truyền cho họ sự ấm áp và tin cậy. Người phụ nữ chắc cũng chẳng mong ước gì hơn khi người chồng làm được những điều tưởng như bình thường ấy.
Nhưng ở đời, có phải ai cũng tỉnh táo để nhìn ra được những giới hạn đó. Và bi kịch vẫn đến, ngoài tầm kiểm soát và sự gắng gỏi của mỗi chúng ta.
Theo Quang Dũng
ANTĐ