Biết khi nào mẹ hết khổ?

Kết thúc môn thi cuối cùng, tôi do dự không biết Tết này mình nên về quê hay ở lại…Nhìn những đứa bạn xúng xính quần áo, quà cáp chuẩn bị về quê mà lòng tôi không khỏi nôn nao. Về quê tôi được về bên mẹ, bên gia đình đầm ấm.

Kết thúc môn thi cuối cùng, tôi do dự không biết Tết này mình nên về quê hay ở lại…Nhìn những đứa bạn xúng xính quần áo, quà cáp chuẩn bị về quê mà lòng tôi không khỏi nôn nao. Về quê tôi được về bên mẹ, bên gia đình đầm ấm.

Về quê tôi được thanh thản nghỉ ngơi sau một mùa học căng thẳng và được đi chúc tết mọi người, được gặp bạn bè…Nhưng  giờ đây trong tay tôi không có lấy một xu.

Bạn bè tôi ai cũng khó khăn như nhau cả. Những ngày giáp tết đứa nào cũng tằn tiện tích cóp những đồng tiền cuối cùng để mua vé tàu xe. Tôi không nỡ xin thêm tiền bố mẹ. Tôi biết lắm chứ. Ngoài ba sào ruộng mẹ tôi còn phải chạy vạy đủ thứ nghề để nuôi bốn anh chị em tôi. Bố cũng vậy. Hết phụ hồ đến cày thuê, rồi cũng vào nam đi làm trong các rẫy cà phê chát chiu từng đồng tiền gửi về. Nhưng mấy năm nay sức khoẻ của bố yếu dần bố không thể đi làm được nữa. Mọi gánh vác lên đôi vai gầy của mẹ.

Sáng              mồng một khi mọi  người vui vẻ bên nhau chúc tết, ăn uống mẹ lại              chuẩn bị một  bao muối to đi bán lấy may cho mọi người
Sáng mồng một khi mọi người vui vẻ bên nhau chúc tết, ăn uống mẹ lại chuẩn bị một bao muối to đi bán lấy may cho mọi người
Tháng trước thôi, tôi điện thoại về xin tiền mẹ nộp học phí mẹ bảo cho mẹ "khất" thêm một thời gian nữa được không?". Tôi nghẹn đắng cả lòng! Thương mẹ đến vô ngần. Buổi sáng, sau khi công việc đồng áng đã xong mẹ lại làm bạn cùng con ngựa sắt cũ kỹ tiến lên thị trấn đi mua đồng nát. Đôi chân của mẹ dường như không ngưng nghỉ.

Mùa đông, những cơn gió làm tái buốt cả lòng người, bàn chân mẹ vốn đã thô kệch nay nứt nẻ toác như những cánh đồng tháng mười. Mẹ ơi, chân mẹ có đau không? Người mẹ có đủ ấm không?. Lần nào tôi điện thoại về hỏi thăm mẹ, mẹ cũng bảo mẹ ấm lắm, chân mẹ quen rồi chẳng thấy đau.Mẹ chỉ sợ tôi thiếu thốn. Mẹ..!!! Nhiều lúc tôi rơi nước mắt trong đêm vắng.

Mái tóc của mẹ giờ đã lốm đốm những sợi bạc nhưng mẹ vẫn làm việc ngày đêm. Ngay cả cái Tết đang đến gần người người, nhà nhà đi chợ sắm đồ diện tết mẹ vẫn phải lăn lộn kiếm tiền, mong sao ra tết mỗi anh chị em tôi có tiền đóng học, mong sao hũ gạo sẽ mãi đầy, anh chị em tôi không phải nhịn đói. Cứ  tầm 20 tháng chạp mẹ lại lên rừng róc những tàu lá chuối về bán cho ngời gói bánh chưng. Rồi cũng mẹ đi chặt những đốt Giang làm lạt gói bánh. Mẹ tô gói bánh rất khéo. Mẹ còn nhận gói bánh thuê cho mọi ngời nữa.

Sáng mồng một khi mọi người vui vẻ bên nhau chúc tết, ăn uống mẹ lại chuẩn bị một bao muối to đi bán lấy may cho mọi người. Hàng xóm cứ bảo mẹ tôi tham tiền, nhưng đâu ai hiểu tấm lòng mẹ tôi, ai hiểu cho nỗi lo mà mẹ tôi phải chịu đựng. Và mọi người đâu có biết tình cảm người mẹ đã dành cho chúng tôi lớn chừng nào…

Mỗi mùa xuân qua tôi lại càng thương mẹ nhiều hơn. Biết khi nào mẹ hết khổ???!

Theo TTOL

Đọc thêm