Trăm ngàn con sóng

(PLVN) - Diễn thích tổ chức sinh nhật trên thuyền, đi nhè nhẹ trên mặt hồ rộng mênh mông. Như thế có cảm giác vừa lãng mạn, sang trọng mà độc đáo. Dù tốn kém, nhưng vì tình yêu Bảo đã chiều.
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Nhận lời yêu nhau vào một ngày mưa. Khi đó, Bảo nhớ quá không chịu được, vượt hơn mười cây số đường để gặp. Lúc đó Diễn đang kiều diễm đứng trên tầng, thả hồn cùng mấy bài nhạc trẻ. Thấy Bảo nhiệt tình, Diễn hỏi: “Anh ướt hết rồi, có lạnh không?” Bảo lắc đầu. Diễn mắng: “Ướt hết rồi còn nói không lạnh”. Rồi cô đi tìm áo quần của người anh trai mới chuyển vào Sài Gòn còn để sót trong tủ cho Bảo mặc. Anh vui vẻ nhận lấy.

Cha mẹ vừa vào Nghệ An để tổ chức lễ thượng thọ cho chú ruột, người mà Diễn gọi bằng ông. Chỉ có hai người trong không gian vắng lặng. Diễn thấy mắt Bảo đắm đuối, không như những ngày thường, có lẽ anh đang có tâm sự dồn nén, cô chủ động ngồi xuống giường. Bảo tiến lại gần. “Diễn, anh có chuyện này muốn nói với em”. Diễn đoán được là anh muốn nói gì, nhưng cũng nói vâng, và hỏi lại anh muốn nói gì nào? Bảo ngập ngừng. Trước đây, nhiều lần anh ngập ngừng. Anh có cảm giác chưa chín muồi, hoặc là Diễn quá kiêu sa, chắc gì cô đã nhận lời. Hôm nay, bằng sự quyết tâm, cái quyết tâm làm nóng hổi trong tim anh. 

- Em đã thấy một người nhớ một người chưa? Anh nhớ em quá đi mất.

- Đấy có phải là điều anh muốn nói không? - Diễn hỏi lại.

- Còn nữa, còn điều này nữa. Anh muốn nói với em rằng, anh rất yêu em.

Thực ra không phải chỉ riêng Bảo chờ đợi tình yêu, Diễn cũng vậy. Cô cũng đợi chờ, nhưng cô không muốn mình bị “giảm giá”, phải cho ai đó muốn yêu mình khổ sở đôi chút mới được.

Bảo chinh phục bằng sự nhiệt tình, thận trọng và bằng con tim chân thành. Nhưng chỉ có người con gái hiểu được phần nào về sự đời và ít nhất có chút nhạy cảm trong mình mới nhận ra sự chân thành của anh. Nó không có hình khối, màu sắc. Hai người nhìn sâu vào mắt nhau. Diễn thấy nóng râm ran cơ thể. Tim Bảo thình thịch đập. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô. Rồi chính Diễn chủ động áp sát ngực mình vào ngực anh. Nụ hôn đầu đã diễn ra trong ngôi nhà…

Kỳ thực đây không phải tình đầu của Bảo. Năm đầu sinh viên, anh yêu một cô gái cùng lớp, ít hơn gần một tuổi. Đôi mắt sáng và đen, môi mọng hồng hồng. Nụ cười cực duyên. Cô tên Châm, rất được lòng bạn bè trong lớp. Cô rất yêu Bảo, nhưng mang trọng bệnh trong người, mà cô thì không muốn nói ra. Rồi cô cứ từ từ xa lánh anh. Cô nhận biết bao xấu xa về mình để anh có thể quên cô đi. Điều đó làm Bảo đau khổ biết bao. Anh cồn cào muốn đi tìm cô, mà cô đã chủ động tránh mặt thì khó khăn biết nhường nào. Ngoài ít giây phút trên lớp anh được nhìn, tan học cô mau chóng nhảy lên xe buýt đi về.

Nỗi đau đớn, khó hiểu khiến anh tiều tụy, cuối cùng cũng nhận ra được lý do. Vừa bất ngờ vừa thương cho người con gái. Anh cố gắng để cô hiểu rằng, anh còn yêu cô và mong xóa nhoà sự mặc cảm ấy. Nhưng mọi cố gắng của Bảo đều vô ích. Không lâu sau, cô gái đi tình nguyện cùng nhiều sinh viên khác ở vùng núi, rồi gặp lũ trên đường làm nhiệm vụ. Lũ đã cuốn mất xác cô…

Tình yêu đến không trọn vẹn trong đời. Anh khóc gọi tên người yêu những đêm trăng, nhưng chỉ có thể gặp được ánh mắt dịu hiền ấy trong tưởng tượng.

Chẳng bao giờ ngờ được mình có thể yêu được một cô gái con nhà giàu như thế. Diễn đã cho anh hiểu rằng, khi yêu là phải biết hy sinh, chấp nhận. Gia đình anh ở phố, chẳng phải là giàu có gì, tuy nhiên không đến mức túng thiếu. Để chiều chuộng, chăm lo cho tình yêu, anh phải cố gắng rất nhiều, làm thêm giờ để có thu nhập. Cô không đòi hỏi quá đáng, nhưng cô thích những nơi sang trọng, nơi mà cánh con nhà bình thường, sinh viên rất ít có cơ hội mơ mộng.

Diễn làm cho một công ty điện thoại, lương chẳng đáng là bao. Cô bảo em làm cho vui, để che mắt bố mẹ thôi. Bố mẹ thực ra không muốn cho em đi làm, nhưng em cứ đi, để được mọi người nhìn nhận là chịu khó. “Thực ra, chẳng đủ tiền phấn son”- cô nói. Câu nói đó làm Bảo giật thót người. Anh tự nhủ: “Mình có đủ tiền để cô ấy phấn son, váy áo không nhỉ? Cưới nhau rồi, mọi chuyện mình phải gánh chịu hết”.

Dù đã có lúc rất yêu, nhưng giờ đây Bảo thấy Diễn ngày càng xa vời với anh. Những câu nói, hành động, cử chỉ, và cả cách nghĩ của cô chẳng thể nào ăn nhập được với anh. Anh cảm giác hai người đang đi ngược chiều nhau, chẳng thể hợp được nữa. Diễn hoặc hờ hững, hoặc bỏ ngoài tai tất cả những lời nói của anh. Dưới mắt Diễn, Bảo đang già nua, lạc hậu. Sống giữa đô thành mà chỉ có mỗi ý nghĩ là “phải giữ mình”. Diễn nói: “Cái gì anh cũng sợ, anh chẳng còn chút tính khí đàn ông gì cả”. Lời lẽ của cô làm anh lặng đi. Một người bạn của Bảo từng nói, cánh con trai hư hỏng ngày nay rất dễ có người yêu. Điều đó như một sự trái khoáy đớn đau.

Rồi cũng đến ngày cái ồn ào phố thị kéo Diễn đi, nó đẩy cô và Bảo xa nhau. Ngày càng xa. Xa ở quan điểm sống, cách nghĩ. Diễn bỏ làm ở công ty. Thay vào đó, cô tìm đến một đối tượng ăn chơi khác, sa hoa, phung phá. Gã đó con nhà giàu, chịu khó bùn rút của gia đình rồi ném vào các cuộc ăn chơi. Diễn ưa những chỗ đó, nó cho cô cảm giác mới lạ, hưng phấn. Nó bắt cô quên đi tình nghĩa và những ngày ân ái với Bảo. Bảo, gã si tình đuổi theo người yêu, mong sao có thể kéo được cô lại bên mình, hoặc ít nhất là kéo cô khỏi trượt xuống vực thẳm. Nhưng anh không đủ sức, cám dỗ quá mạnh, và chân cô thì bước sâu vào đó, đầu óc không còn nhận ra điều gì nữa. Anh bất lực, anh nhận lại từ  miệng Diễn những lời lăng nhục, đau đớn. Một nỗi tủi hổ dâng lên. Trời ơi, đó là người con gái mình từng yêu ư? Chẳng thể nào ngờ được…

Đường Thanh Niên đầy gió, con đường hai người thường đi qua, ngồi trên thuyền mà ngắm. Anh dạo bước nơi đây, chân vu vơ đá vào không khí. Ngoài xa, những đôi trai gái vẫn bơi thiên nga trên dập dìu con sóng. Họ thì thào lời yêu, rồi hôn nhau, tận hưởng cảm giác trùng khơi giữa phố thị. Đẹp đẽ nhường nào. Diễn và anh cũng có những ngày như thế. Anh cảm giác không bao giờ hai người có thể xa nhau. Sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, xây đắp gia đình nho nhỏ của mình, trân trọng những phút giây đầm ấm. Nào ngờ…

Bây giờ gọi điện thì số điện thoại của Diễn cũng không liên lạc được. Nó luôn ném lại cho anh sự hẫng hụt bải hoải. Cô đã thay số. Còn đến nhà tìm, anh chỉ nhận được cái lắc đầu của bà giúp việc: “Cô ấy đi vắng rồi”. 

Đôi ba lần anh bắt gặp Diễn cong cớn ngồi trên xe một gã to con, tóc nhuộm xanh đỏ lao vun vút trên đường. Chính là gã con nhà giàu. Lần khác, anh thấy cô nhập vai với một tay đua, cùng đoàn quân yêng hùng lao xe trên phố. Anh biết rằng, tình thế này không thể cứu vãn.

Cô gái kia có vẻ chân chất quê mùa. Luồng gió đô thị chưa “thuần hoá” được cô, Bảo nghĩ vậy. Khi anh đi lang thang trên bờ hồ thì bắt gặp. Tóc cô xoã xuống, nhìn xa xăm, mắt dõi ra một phương vô định, tay còn cầm cuốn sách mà sau đó anh nhận ra là cuốn “Đắc nhân tâm”.

Bảo xin phép được ngồi cùng ghế, cô gái chỉ khẽ vâng rồi chú tâm vào cuốn sách, không để ý đến chàng trai ngồi bên cạnh. Anh ta đang buồn vì một vết thương. Anh nhìn về phía bờ hồ. Lát sau, chính cô gái lại là người lên tiếng trước. Phải chăng, cái vẻ hơi “gan lì” của chàng trai đã khiến cô phải thốt lời. Cô hỏi chuyện sao anh ra đây có một mình, công tác ở đâu, bao nhiêu tuổi… Những câu hỏi có vẻ rất bình thường và có phần nhạt nhẽo, chỉ cái cười của cô là đậm đà. Nhưng Bảo không thấy chán ngán bởi những câu hỏi có vẻ vô vị như vậy. Anh trả lời hết. Và không quên hỏi lại. Được biết cô là nhân viên của hãng điện thoại nổi tiếng, tên Nhung, quê gốc Hà Tây sau đó theo gia đình về Hải Dương sống và giờ lại ra Hà Nội làm việc. Trước câu hỏi tại sao anh ra đây có một mình, Bảo nói là mình đang cô đơn. Cô gái tên Nhung gật, bởi cô có thể nhận ra vẻ ảo não đang đỗ trên khuôn mặt kia. Nói chuyện với Nhung, Bảo thấy cái duyên ngầm cứ hiện ra dần, và cô mỗi lúc một thêm quyến rũ trong mắt anh. Buổi đó hai người tạm biệt nhau ở mức làm quen, nhưng cũng kịp biết số điện thoại của nhau. “Em là người dễ gần mà”- Nhung nói.

Bảo biết Nhung chia tay người yêu, bởi không hợp nhau. Chính cô đã tâm sự với anh như vậy. Tình cảm của Bảo và Nhung diễn ra khá nhanh chóng, bởi cả hai đều đang cô đơn. Hai con người cô đơn dễ tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn nhau. Nhung nói rằng mình và người đó đã đến đây bơi thuyền rất nhiều. Tình yêu có sự cựa quậy của tiếng sóng ì oạp. Chia tay nhau cũng ở nơi này, bởi cô thấy người yêu còn vui thú với một người con gái khác. Anh ta phản bội cô.

Ban đầu, nghe đến chữ “bơi thuyền”, Bảo bỗng rùng mình. Anh bị ám ảnh khi nghe nói đến từ đó, nhưng sau đó anh kìm giữ được. Tình cảm của anh đối với Nhung lớn dần làm cho nỗi ám ảnh sóng nước mờ nhạt. Khi anh và Nhung tiến dần đến thời gian hạnh phúc thì Diễn lại tìm đến anh, mang hơi lạnh lùa vào thân cây vừa mới yên gốc. Lúc đó, anh và Nhung đang tay trong tay. Bảo nhận được ánh mắt tiếc nuối đến bỡ ngỡ và sự mệt mỏi vô bờ của Diễn. Đôi mắt kia nói với anh rằng em đang rất đau khổ và ân hận. Tình yêu cũ trỗi dậy, nhưng chẳng biết làm sao. Anh thấy mình đứng giữa trăm ngàn con sóng, chẳng biết xử trí làm sao. Đêm đó về, Bảo nhận được những lời hối lỗi của Diễn qua tin nhắn. “Chỉ khi anh đã tuột khỏi tầm tay rồi, em mới thấy tiếc nuối làm sao”. Anh chỉ còn biết nói rằng, em hãy quên anh đi, anh không thể phụ tình người con gái đang hết mực yêu mình. Diễn khóc trong điện thoại. Tiếng khóc não nuột.

Chiều nay bơi trên Hồ Tây, sóng nước dập dìu. Sau nụ hôn dài  Nhung nói với Bảo: “Chị Diễn đã nói chuyện với em. Không hiểu sao chị ấy biết được chỗ em mà tìm đến. Chị ấy tỏ ra ân hận, và thực sự thấy tiếc khi anh đang yêu em. Vậy anh sẽ làm sao? Em cũng biết là chị ấy không buông tha cho anh đâu, em nhận ra điều ấy…”. 

Bảo nghe mà thấy như bão đang nổi trong lòng. Làm sao đây, phải làm sao cho vẹn đôi đường? Hai chữ ái tình sao mà cay đắng. Có lẽ lúc này, anh phải bình tĩnh để nhận ra được mình đang yêu ai hơn ai. Với Nhung, đã là tình yêu thực sự chưa. Anh thấy tim cô ấy đang dồn dập đập, trước muôn ngàn con sóng. Tim anh cũng đang đập rộn ràng. Mắt anh nhòe đi khi nhìn sóng.

Đọc thêm