Đừng nhớ một người đã quên mình!

Đừng vì ai đó chỉ quanh quẩn trong cuộc sống của em một thời gian ngắn rồi bỏ đi mà buồn đau, ủy mị quá nhiều. Nếu ai đó làm cho em cười thì họ cũng có thể làm cho em khóc. Cười thì vui, khóc thì đau, vậy cớ sao em không cười thật nhiều vì bản thân mình mà phải khóc vì ai đó?
Đừng nhớ một người đã quên mình!

Sẽ có những lúc, đồng hồ điểm đã là quá nửa đêm nhưng em vẫn không thể nào ngủ được dù em biết rằng thức cũng chẳng để làm gì. Nằm nhìn lên trần nhà chăm chú dù biết rỏ đó chỉ là một khoảng tường bê - tông xi măng không hơn kém, tự hỏi mình đang cố tìm kiếm cái gì sao? Rồi tự cười bản thân mình ngây dại, em có thể nào vì tâm trạng không vui mà hoá khờ không nhỉ? Như mấy bài báo mà người ta vẫn đăng nhan nhãn trên mạng ý.

Có một ngày em đọc được một câu hỏi rằng nếu thời gian quay trở lại liệu rằng em sẽ vẫn yêu người ấy? Câu trả lời của em là không nhé. Em sẽ dành thời gian để đọc một quyển sách, sẽ nghiên cứu kĩ càng từng câu chữ, từng chi tiết nhưng khi đã gập lại thì giá sách sẽ là chỗ đứng của nó, nếu em có nhìn thấy thì vì biết rõ nội dung nó rồi không cần phải đọc lại thêm nữa, nhìn nó để nhớ lại chứ không phải nhìn thấy nó để ôm lấy nó rồi đọc lại từ đầu.

Có một tỉ lệ nghịch rất thú vị là sách có nhiều loại thì nửa thế giới là đàn ông, việc gì em phải suốt ngày đau đáu nhớ thương một người không nhớ mình. Cũng có người nói yêu lại một người giống như việc tắm làm gì ngày mai vẫn lại bẩn, yêu lại làm gì để rồi cũng chia tay, có điều tắm thì sẽ sạch nhưng yêu lại thì sẽ đau. Đã biết rõ sẽ lại tổn thương nhau thì sao em cứ phải cố gắng.

Em biết vậy, cũng xác định rõ ràng là hãy chấm dứt hết một lần rồi khi thời gian qua đi thì mọi buồn đau cũng phai nhạt, đến lúc đó có khi tự hỏi mình sao em lại si ngốc như vậy, cũng có thể tự cười bản thân trẻ con ngây dại. Nhưng để đến được ngày đó thì em cũng phải trải qua những ngày tháng nhìn hoa, hoa rủ, nhìn lá, lá rụng héo tàn, nhìn trời âm u mây tầng tầng lớp lớp.

Cũng có những ngày tưởng chừng như mất đi cả thế giới, cảm thấy lạc lỏng, cô đơn giữa dòng đời, ngày ngày cười nhưng đêm đến lại lặng lẻ khóc. Cũng có người phải chịu cú sốc lớn vì ai đó bỏ rơi mà mất đi lý trí về cuộc sống, tự làm mình thương tổn bằng những vật sắc nhọn, hay muốn một mình đi về cỏi thiên thai chấm dứt cuộc sống không có ai đó mà tưởng như địa ngục. Vậy đấy, tình yêu trao em hạnh phúc lên tận thiên đường thì cũng có thể đưa em đau đớn xuống tận địa ngục.

 

Em à, cho đến lúc bước qua đau thương về tinh thần cùng với thể xác thì mới nhận ra mình đã " iên" đến như thế nào. không thể hết yêu ai đó ư? Không thể sống thiếu ai đó ư? Không gì là không thể cả. Chỉ cần có thời gian mà thôi. Thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất cho tất cả mọi vết thương lòng.

Thời gian qua đi, đã lâu không gặp ai đó, đã quen với cuộc sống không cần có ai đó, quen với thực tại là mình vẫn ổn, vẫn sống tốt dù một mình. Sẽ đến lúc chợt nhận ra hoa hôm nay sao tươi thế, lá vẫn đâm chồi đấy thôi, trời cao trong xanh gió mát. Dù mình đau buồn, mình mệt mỏi vì ai đó mà đứng lại thì mọi thứ cũng không vì mình mà dừng lại thì tại sao không theo vòng xoáy của cuộc sống mà đứng lại làm chi cho đời vô nghĩa.

Sống để yêu thương chứ đừng vì yêu thương mà sống. Cuộc đời tươi đẹp hay buồn đạm, cuộc sống ý nghĩa hay vô nghĩa là do em quyết định chứ đừng để ai đó lạm quyền quá nhiều đến những thứ chỉ có em quyết đinh được cho tương lai của mình. Là màu hồng hay màu xám là do mình làm chủ mà ra. Cố lên nhé cô gái.

Đọc thêm