Hoang mang vì rơi vào mối tình ngang trái với em họ

Tôi nhận ra mình yêu em từ khi nào không biết, với lại lâu rồi tôi không cần người con gái nào, chỉ cần có em thôi.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Em kém tôi một tuổi, là con gái của chú, em trai bố tôi. Vì chạc tuổi mà nhà gần nhau nên ngay từ bé chúng tôi đã thân thiết lắm. Tôi với em lúc nào cũng chơi cạnh nhau như tri kỷ vậy. Em là con gái, còn tôi là con trai nên tôi toàn phải chơi mấy trò con gái như nhảy dây cùng em. Lên cấp hai chúng tôi còn thân hơn. Tôi học khá giỏi nên thường xuyên chỉ dẫn bài cho em, cũng vì thế em hay tới nhà tôi hơn.
Tôi quý em lắm, một ngày em không tới tôi thấy thiếu vắng quá. Lên cấp ba chúng tôi còn thân hơn nữa. Tôi với em như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Chúng tôi chung một lý tưởng là vào đại học nên miệt mài sách vở. Có những lần em ở nhà tôi qua đêm tới tận sáng vì học muộn quá. Chúng tôi rất hợp nhau, vì thế mà nhiều người lầm tưởng hai đứa yêu nhau.
Khi tôi đi học đại học không còn thân như thế nữa (nhưng vẫn thân), em ở nhà trọ gần chỗ trọ của tôi. Có một lần tôi đi cùng với một cô gái khác, người đó yêu tôi nhưng tôi không có tình cảm gì cả mà vẫn thân thiện với cô ấy, đột nhiên tôi nhìn thấy sắc mặt em buồn hẳn. Ngày hôm đó, em yên lặng, ít nói với tôi. Tôi giải thích là không có tình cảm gì cả với cô ta. Tôi cũng không hiểu tại sao mình giải thích và càng không biết vì sao sau khi nói thế em tươi tỉnh lên hẳn.
Khoảng một tháng sau em bị một đám con trai trêu ghẹo trên đường vào buổi tối, tôi vì tức quá xông thẳng vào đánh bọn chúng và bị bầm dập phải vào bệnh viện. Hôm đó em thức thâu đêm để chăm sóc, ôm chặt tôi, nước mắt ứa ra. Tới khi tôi khỏe lại thì em bị ốm. Tôi lo lắm nên tận tình chữa khỏi cho em. Lúc đó mới bàng hoàng nhận ra mình đã yêu em từ khi nào không biết, với lại từ rất lâu tôi không cần có một người con gái nào cả, chỉ cần có em thôi là đã đủ hạnh phúc lắm rồi, thiếu em tôi không chịu nổi.
Phát hiện ra điều này tôi quyết định xa lánh em một thời gian dài để quên. Em là em họ của tôi, tôi không thể yêu em được. Tôi biệt tích nơi khác cho em không biết và đột nhiên một hôm em xuất hiện nói yêu tôi rất nhiều, em vừa nói vừa khóc. Tôi bảo không yêu em thì em nói đã đọc được nhật ký của tôi viết rằng cũng yêu em mà. Tôi không biết làm gì, nói là chúng tôi không thể yêu được vì có quan hệ huyết thống. Tôi chạy đi mặc em ở lại, sáng hôm sau về thấy em nằm lịm đi trước cửa nhà. Tôi giật mình và đưa em vào nhà.
Sau đó tôi gặp bác sĩ tâm lý giúp nhưng cũng không thể thay đổi được. Tôi vẫn nhớ em, yêu em rất nhiều. Em gái tôi bảo em đã nói cho cô ấy biết chuyện này từ hồi lớp 11, em rất yêu tôi, giờ em ốm rất nặng vì hôm nằm ngoài cửa chờ tôi về. Em gái khuyên rằng chúng tôi nên bí mật yêu nhau, đừng để ai biết, sau đó tình cảm anh em cũng sẽ dần phai nhạt, chúng tôi sẽ sớm chia tay.
Tôi đang rất bối rối không biết làm thế nào, tôi sợ tới gặp gỡ em lại níu kéo tôi, rồi khóc. Tôi buồn lắm vì yêu em rất nhiều và cũng sợ ánh mắt em không thể quên được. Tôi không chắc có chia tay được không vì chúng tôi hợp nhau, hiểu nhau, có lẽ khó chia tay lắm?. Chả biết tình cảm trẻ thơ một thời trở thành tình yêu từ khi nào. 

Đọc thêm