“Hậu trường” khám bệnh cho các nhân vật là lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước ẩn chứa nhiều câu chuyện thú vị, cảm động lẫn những tình huống căng thẳng đến thót tim.
Vị lãnh đạo “thà chết chứ không chịu mổ lại”
Mặc dù luôn luôn mong muốn không phải thường xuyên đối đầu với những trường hợp “khó xử”, song thực tế, GS Phạm Gia Khải đã không ít lần rơi vào những tình huống căng thẳng đến thót tim khi thực hiện nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cho những vị lãnh đạo cao cấp.
GS Khải chia sẻ một câu chuyện xảy ra cách đây đã vài năm: Một cán bộ là lãnh đạo cao nhất của một ngành bị thay van hai lá và làm cầu nối chủ-vành. Sau vài năm, do điều trị chống đông khi cán bộ này đi công tác xa không tốt, van nhân tạo bị huyết khối làm tắc lại, bệnh nhân bị suy tim nhanh chóng, tụt huyết áp, và rất khó thở.
Ngay lúc đó, các thành viên hội đồng chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cán bộ TƯ đều là các bác sỹ giỏi đã đề nghị cho mổ lại ngay để giải phóng van tim đang bị huyết khối làm kẹt, nhưng vị lãnh đạo này nhất quyết từ chối và nói với các thầy thuốc khi hội chẩn là “sẵn sàng chết chứ không chịu mổ lại”.
“Tình hình lúc đó khá căng thẳng, chúng tôi đã phải gọi điện ra nước ngoài nhờ các bạn đồng nghiệp giúp đỡ, nhưng họ đều nói là không thể làm gì hơn được và không có phương án nào tốt hơn phương án chúng tôi đưa ra. Cuối cùng, bằng nhiều cách khác nhau, tôi đã thuyết phục được bệnh nhân này, và hứa trước mọi người là mình chịu trách nhiệm về quyết định mổ lại”, GS Khải thuật lại.
Cuộc mổ đó đã thành công, và cho tới nay, vị lãnh đạo này vẫn khỏe mạnh. “Kinh nghiệm là: Phải theo dõi sát bệnh nhân, phải chuẩn bị tất cả những gì mà chuyên môn, kỹ thuật yêu cầu, và khi cần thiết, phải làm những gì cần làm, và phải chấp nhận mọi rủi ro nếu chẳng may xảy ra, và chịu trách nhiệm, với lương tâm nghề nghiệp của mình”, GS tâm niệm.
Chưa hết, đã có trường hợp, GS Khải cũng các thành viên của hội đồng bị một số thành viên của gia đình bệnh nhân "làm khó" (bệnh nhân là một quan chức lớn) bằng cách tự động làm những việc trái với chuyên môn, mặc dù đã có cảnh báo.
Ví dụ cho người bệnh bị bệnh "gút" ăn tôm hùm, một phản chỉ định với người có acid uric cao trong máu. Hoặc có trường hợp tự động mời người khác tới chữa bệnh mà không thông qua ai, như vậy sẽ không được đảm bảo về khả năng điều trị, làm bệnh nặng hơn lên.
Cũng có những trường hợp, tuy việc đó không xảy ra với GS Khải nhưng xảy ra với một đồng nghiệp khác, đó là thái độ của người bệnh, của gia đình người bệnh tỏ ra thiếu tôn trọng thầy thuốc.
“Tất nhiên, trong dân thường, những trường hợp tương tự như trên cũng không thiếu lắm đâu. Tôi nghĩ đây là vấn đề giáo dục nhiều hơn là vấn đề vị thế trong xã hội”, GS Khải bày tỏ.
Những cuộc chia ly – gặp gỡ cảm động
Trong suốt thời gian làm bác sỹ khám bệnh cho các quan chức, GS Khải đã có nhiều câu chuyện thú vị, những kỷ niệm khó quên với những nhân vật quan trọng này. Thậm chí, khi ông ốm phải nằm viện, đích thân những vị quan chức này đã đến tận bệnh viện để hỏi thăm, khiến hình ảnh những quan chức trở nên giản dị, gần gũi trong mắt tất cả những người có mặt.
Tháng 5/2010, GS Khải bị viêm quanh amiđan khá nặng phải vào Bệnh viện Bạch mai theo dõi điều trị. GS bảo, không muốn làm phiền nhiều người nên việc này chỉ khu trú trong một số ít người thân và thày thuốc có liên quan được biết thôi.
Nhưng một buổi chiều, bỗng nhiên có người đến báo có một lãnh đạo cao cấp tới thăm, khi ông chưa biết đó là ai thì đồng chí lãnh đạo đó đã vào đến cửa phòng.
“Câu đầu tiên là đồng chí hỏi tôi là: "Thế nào, lực sĩ cũng phải nằm à? Thôi, anh chịu khó chữa bệnh, mau khỏi để còn chăm sóc mấy bác già chứ"! Trong lúc ngồi bên giường hàn huyên với tôi, vị này không cho tôi nói nhiều vì sợ tôi mệt... Trước khi đi, cán bộ cao cấp này còn không quên tặng tôi mấy hộp sữa bột để ăn cho lại sức và nhắc tôi phải lạc quan. Một thầy thuốc lại được một người ngoài ngành, một người lãnh đạo mà tôi biết có rất nhiều công việc quan trọng phải làm, bố trí thời gian đến thăm hỏi, động viên, thực đã làm mình cảm động!”, GS Khải nói.
Sự chia ly bao giờ cũng mang lại những cảm xúc buồn, những người bệnh mà GS Khải chăm sóc, vì tuổi cao, bệnh nặng, nan y cũng không tránh khỏi điều đó.
“Tuy đã biết như vậy, tôi vẫn cảm thấy áy náy, và mỗi khi nhớ lại những ngày cuối cùng được gặp họ, tôi cảm thấy kỷ niệm như mới xẩy ra từ gần đây thôi”, ông ngậm ngùi.
Ông không quên được những câu nói cuối cùng của một đồng chí cũng là lãnh đạo cao cấp của Nhà nước dành cho mình trước lúc lâm chung: "Tôi không còn tiếc gì về những gì anh Khải đã dành cho tôi, cho chúng tôi, sự chăm sóc của các thầy thuốc Việt Nam, của quân y, rất tốt; cảm ơn các anh rất nhiều"!
Theo GS Khải, vị cán bộ cao cấp này tuy không có nhiều thời gian gặp gỡ, nói chuyện, nhưng đã tỏ ra rất hiểu và tạo nhiều điều kiện phát triển công tác.
Gần đây nhất, trong tháng 10/2010, một đồng chí cán bộ cao cấp đã cao tuổi được cơ sở trong và ngoài nước chẩn đoán là suy mạch vành, phình động mạch chủ bụng, tăng đường huyết, tăng huyết áp, dị ứng với thuốc cản quang... Vị đó bị đau ngực, và có chỉ định can thiệp Động mạch vành.
Qua nghiên cứu tình trạng bệnh và thống nhất với bệnh nhân, các bác sỹ của Hội đồng chăm sóc sức khỏe cán bộ TƯ quyết định chụp động mạch vành và can thiệp nong, đặt giá đỡ ngay tại cơ sở Hà Nội.
Các tình huống xấu nhất đã được dự tính trước, và các biện pháp khắc phục được trù liệu chu đáo ở mức tối ưu, các biện pháp xử trí Nội Ngoại khoa đã sẵn sàng... Đúng ngày giờ đã định, thủ thuật chụp mạch vành, nong động mạch, kiểm tra kết quả nong và đặt giá đỡ bằng siêu âm trong lòng mạch, được thực hiện theo đúng kế hoạch. Bệnh nhân khỏe mạnh, thoải mái, không có biến chứng gì mặc dù có nhiều yếu tố nguy cơ.
“Bệnh nhân và người thân, và cả chúng tôi - những người thầy thuốc, cảm thấy mình vừa chiến thắng trong một trận đánh khá bài bản với sự phối hợp tuyệt vời giữa các nhóm công tác. Tôi rất cảm động với tinh thần trách nhiệm, khả năng chuyên môn của cộng đồng các đồng nghiệp mà tôi có vinh dự điều phối, và không thể quên được sự tin tưởng của đồng chí cán bộ cao tuổi đó với chúng tôi, tôi thực sự cảm thấy vinh dự”, ông Khải không giấu được niềm vui.
Vị lãnh đạo “thà chết chứ không chịu mổ lại”
Mặc dù luôn luôn mong muốn không phải thường xuyên đối đầu với những trường hợp “khó xử”, song thực tế, GS Phạm Gia Khải đã không ít lần rơi vào những tình huống căng thẳng đến thót tim khi thực hiện nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cho những vị lãnh đạo cao cấp.
GS Khải chia sẻ một câu chuyện xảy ra cách đây đã vài năm: Một cán bộ là lãnh đạo cao nhất của một ngành bị thay van hai lá và làm cầu nối chủ-vành. Sau vài năm, do điều trị chống đông khi cán bộ này đi công tác xa không tốt, van nhân tạo bị huyết khối làm tắc lại, bệnh nhân bị suy tim nhanh chóng, tụt huyết áp, và rất khó thở.
Sự hiểu biết và hợp tác của mỗi người bệnh (bất kể người nào) với bác sỹ trong quá trình điều trị là không giống nhau (Ảnh minh họa) |
Ngay lúc đó, các thành viên hội đồng chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cán bộ TƯ đều là các bác sỹ giỏi đã đề nghị cho mổ lại ngay để giải phóng van tim đang bị huyết khối làm kẹt, nhưng vị lãnh đạo này nhất quyết từ chối và nói với các thầy thuốc khi hội chẩn là “sẵn sàng chết chứ không chịu mổ lại”.
“Tình hình lúc đó khá căng thẳng, chúng tôi đã phải gọi điện ra nước ngoài nhờ các bạn đồng nghiệp giúp đỡ, nhưng họ đều nói là không thể làm gì hơn được và không có phương án nào tốt hơn phương án chúng tôi đưa ra. Cuối cùng, bằng nhiều cách khác nhau, tôi đã thuyết phục được bệnh nhân này, và hứa trước mọi người là mình chịu trách nhiệm về quyết định mổ lại”, GS Khải thuật lại.
Cuộc mổ đó đã thành công, và cho tới nay, vị lãnh đạo này vẫn khỏe mạnh. “Kinh nghiệm là: Phải theo dõi sát bệnh nhân, phải chuẩn bị tất cả những gì mà chuyên môn, kỹ thuật yêu cầu, và khi cần thiết, phải làm những gì cần làm, và phải chấp nhận mọi rủi ro nếu chẳng may xảy ra, và chịu trách nhiệm, với lương tâm nghề nghiệp của mình”, GS tâm niệm.
Chưa hết, đã có trường hợp, GS Khải cũng các thành viên của hội đồng bị một số thành viên của gia đình bệnh nhân "làm khó" (bệnh nhân là một quan chức lớn) bằng cách tự động làm những việc trái với chuyên môn, mặc dù đã có cảnh báo.
Ví dụ cho người bệnh bị bệnh "gút" ăn tôm hùm, một phản chỉ định với người có acid uric cao trong máu. Hoặc có trường hợp tự động mời người khác tới chữa bệnh mà không thông qua ai, như vậy sẽ không được đảm bảo về khả năng điều trị, làm bệnh nặng hơn lên.
Cũng có những trường hợp, tuy việc đó không xảy ra với GS Khải nhưng xảy ra với một đồng nghiệp khác, đó là thái độ của người bệnh, của gia đình người bệnh tỏ ra thiếu tôn trọng thầy thuốc.
“Tất nhiên, trong dân thường, những trường hợp tương tự như trên cũng không thiếu lắm đâu. Tôi nghĩ đây là vấn đề giáo dục nhiều hơn là vấn đề vị thế trong xã hội”, GS Khải bày tỏ.
Những cuộc chia ly – gặp gỡ cảm động
Trong suốt thời gian làm bác sỹ khám bệnh cho các quan chức, GS Khải đã có nhiều câu chuyện thú vị, những kỷ niệm khó quên với những nhân vật quan trọng này. Thậm chí, khi ông ốm phải nằm viện, đích thân những vị quan chức này đã đến tận bệnh viện để hỏi thăm, khiến hình ảnh những quan chức trở nên giản dị, gần gũi trong mắt tất cả những người có mặt.
Tháng 5/2010, GS Khải bị viêm quanh amiđan khá nặng phải vào Bệnh viện Bạch mai theo dõi điều trị. GS bảo, không muốn làm phiền nhiều người nên việc này chỉ khu trú trong một số ít người thân và thày thuốc có liên quan được biết thôi.
Nhưng một buổi chiều, bỗng nhiên có người đến báo có một lãnh đạo cao cấp tới thăm, khi ông chưa biết đó là ai thì đồng chí lãnh đạo đó đã vào đến cửa phòng.
“Câu đầu tiên là đồng chí hỏi tôi là: "Thế nào, lực sĩ cũng phải nằm à? Thôi, anh chịu khó chữa bệnh, mau khỏi để còn chăm sóc mấy bác già chứ"! Trong lúc ngồi bên giường hàn huyên với tôi, vị này không cho tôi nói nhiều vì sợ tôi mệt... Trước khi đi, cán bộ cao cấp này còn không quên tặng tôi mấy hộp sữa bột để ăn cho lại sức và nhắc tôi phải lạc quan. Một thầy thuốc lại được một người ngoài ngành, một người lãnh đạo mà tôi biết có rất nhiều công việc quan trọng phải làm, bố trí thời gian đến thăm hỏi, động viên, thực đã làm mình cảm động!”, GS Khải nói.
Sự chia ly bao giờ cũng mang lại những cảm xúc buồn, những người bệnh mà GS Khải chăm sóc, vì tuổi cao, bệnh nặng, nan y cũng không tránh khỏi điều đó.
“Tuy đã biết như vậy, tôi vẫn cảm thấy áy náy, và mỗi khi nhớ lại những ngày cuối cùng được gặp họ, tôi cảm thấy kỷ niệm như mới xẩy ra từ gần đây thôi”, ông ngậm ngùi.
Ông không quên được những câu nói cuối cùng của một đồng chí cũng là lãnh đạo cao cấp của Nhà nước dành cho mình trước lúc lâm chung: "Tôi không còn tiếc gì về những gì anh Khải đã dành cho tôi, cho chúng tôi, sự chăm sóc của các thầy thuốc Việt Nam, của quân y, rất tốt; cảm ơn các anh rất nhiều"!
Theo GS Khải, vị cán bộ cao cấp này tuy không có nhiều thời gian gặp gỡ, nói chuyện, nhưng đã tỏ ra rất hiểu và tạo nhiều điều kiện phát triển công tác.
Gần đây nhất, trong tháng 10/2010, một đồng chí cán bộ cao cấp đã cao tuổi được cơ sở trong và ngoài nước chẩn đoán là suy mạch vành, phình động mạch chủ bụng, tăng đường huyết, tăng huyết áp, dị ứng với thuốc cản quang... Vị đó bị đau ngực, và có chỉ định can thiệp Động mạch vành.
Qua nghiên cứu tình trạng bệnh và thống nhất với bệnh nhân, các bác sỹ của Hội đồng chăm sóc sức khỏe cán bộ TƯ quyết định chụp động mạch vành và can thiệp nong, đặt giá đỡ ngay tại cơ sở Hà Nội.
Các tình huống xấu nhất đã được dự tính trước, và các biện pháp khắc phục được trù liệu chu đáo ở mức tối ưu, các biện pháp xử trí Nội Ngoại khoa đã sẵn sàng... Đúng ngày giờ đã định, thủ thuật chụp mạch vành, nong động mạch, kiểm tra kết quả nong và đặt giá đỡ bằng siêu âm trong lòng mạch, được thực hiện theo đúng kế hoạch. Bệnh nhân khỏe mạnh, thoải mái, không có biến chứng gì mặc dù có nhiều yếu tố nguy cơ.
“Bệnh nhân và người thân, và cả chúng tôi - những người thầy thuốc, cảm thấy mình vừa chiến thắng trong một trận đánh khá bài bản với sự phối hợp tuyệt vời giữa các nhóm công tác. Tôi rất cảm động với tinh thần trách nhiệm, khả năng chuyên môn của cộng đồng các đồng nghiệp mà tôi có vinh dự điều phối, và không thể quên được sự tin tưởng của đồng chí cán bộ cao tuổi đó với chúng tôi, tôi thực sự cảm thấy vinh dự”, ông Khải không giấu được niềm vui.
Theo Cẩm Quyên
VietNamNet
VietNamNet