Khổ nhục kế để quên... chồng người

(PLO) - Khi đã yên ổn cuộc sống gia đình bình thường với anh chồng hiền lành và một con gái xinh xắn, tôi mới thấy quyết định của mình đúng. Việc tự “chui khỏi bụi rậm” để ra "đường quang" là một kí ức vừa đau đớn, vừa khó quên trong cuộc đời tôi.
Ảnh minh họa. Nguồn internet
Ảnh minh họa. Nguồn internet 
Năm thứ hai đại học, tôi đi làm thêm và đã quen anh rồi yêu anh điên cuồng. Anh hơn tôi chục tuổi và đã có vợ, hai con.

Lúc đó tôi làm cộng tác viên cho một công ty chuyên tổ chức sự kiện. Tôi và anh có quá nhiều cơ hội để bên nhau trong những chuyến công tác từ Bắc chí Nam. Một cô gái còn đầy mơ mộng và lãng mạn đã yêu điên cuồng, khờ dại, không cần nghĩ tới tương lai. Anh và tôi ngập tràn những ngày tháng hạnh phúc bên nhau ở những vùng trời xa lạ mà vợ anh chẳng thể biết. Lúc thì chúng tôi tung tăng khắp phố phường Sài Gòn, lúc đắm mình trong cát và sóng ở Nha Trang, Đà Nẵng, lúc lại ngọt ngào ở thành phố tình yêu Đà Lạt.

Một cô sinh viên năm thứ hai, quê tận miền núi thì thứ tình yêu anh đem lại quá nhiều điều mới lạ và trải nghiệm tuyệt vời.

Thế rồi sau một năm yêu đương nồng nàn không có hồi kết, một ngày tôi như chợt tỉnh cơn mê. Tôi bỗng thấy thứ tình yêu ấy chẳng đi đến đâu cả. Tôi bỗng thấy mình không muốn thành kẻ cướp chồng của người phụ nữ khác và cướp cha của những đứa trẻ vô tội. Tôi muốn chia tay anh. Nhưng nói thì dễ chứ làm thì quá khó, nhất là khi tôi cũng cảm nhận rằng anh yêu tôi thực sự.

Anh không nhắc tới vợ và tôi cũng chẳng hỏi về vợ anh. Nhưng mặc cảm tội lỗi làm tôi mệt mỏi dù tôi không biết chị là ai. Sau một thời gian “vật vã”, dưới sự chia sẻ và tư vấn của cô bạn thân, tôi đã đi tới một quyết định vừa hối hận lại vừa không là báo cho vợ anh biết chuyện của hai chúng tôi. Tôi nghĩ đây là phương án mạnh nhất giúp tôi có thể rời xa anh.

Và tôi đã nhắn tin cho chị như thế thật. Tôi nói tôi muốn chấm dứt với anh, không muốn phá gia đình chị, chị hãy kéo anh trở lại với gia đình.

Đến giờ phút này tôi vẫn không nghĩ mình đã hành động sai chỉ có điều tôi hơi nhầm đối tượng. Chị vợ anh không “lịch sự” như tôi tưởng tượng. Sau này tôi mới vỡ lẽ chị còn chưa tốt nghiệp cấp II. Và hậu quả là tôi bị chị tìm tới tận phòng trọ và đánh cho một trận tơi bời.

Tôi biết mình có lỗi với chị nên nhẫn nhịn để chị đánh, tới lúc không đủ sức chịu đành gọi điện cho công an phường tới giải cứu. Chúng tôi bị đưa lên phường làm việc. 21 tuổi, một cô gái tới từ miền núi xa xôi chịu những ê chề này là quá sức tưởng tượng. Rồi tôi được cho về trong bộ dạng tơi tả của một kẻ mất hồn.

Khi anh biết câu chuyện thì mọi sự đã rồi. Và không hiểu sao vợ anh sợ anh tới mức không dám trở về nhà mà lại gõ cửa phòng trọ tôi xin ngủ nhờ đêm đó?. Tôi từ chối lời đề nghị này vì quá mệt mỏi.

Đêm hôm ấy tôi không thể ngủ mà triền miên trong mớ suy nghĩ hỗn độn. 3h sáng, tôi không chịu nổi nữa, lôi xe ra khỏi nhà. Tôi chỉ muốn đi đâu đó thật xa để biến mất khỏi thế giới này, nơi anh đang tồn tại.

Tôi phóng xe như người mất hồn, cuối cùng dừng lại ở một khúc sông chẳng biết là sông gì nữa. Tôi nghĩ tới cái chết. Tôi quyết tâm chết tới mức đã buộc hai hòn đá nặng vào chân rồi lội xuống. Nhưng khi tới nước tới cổ, khi chiếc khăn mỏng tôi quàng dập dềnh trước mắt, nước lạnh ngắt thì bỗng tôi như bừng tỉnh: Mình có để lại giấy tờ gì trong xe không để khi tìm thấy xác, người ta biết là ai?. Rồi trong phút giây ấy tự nhiên tôi chợt nghĩ tới những việc mình còn làm dang dở, sao tôi lại đi tự tử trong khi còn bao nhiêu thứ phải làm ngày mai.

Nhiều người cứ nói những cô gái dại dột tự tử vì tình là quá ngu ngốc, bất hiếu, không nghĩ tới cha mẹ đau lòng thế nào khi mất con. Nhưng vào giây phút đấy thực sự tôi không mảy may nghĩ tới cha mẹ đau khổ thế nào mà chỉ muốn biến mất vĩnh viễn khỏi trần gian đau khổ này.

Tôi quay lại, lội lên bờ và phóng xe như người mộng du. Tới giờ tôi cũng chẳng hiểu mình đã đi như thế nào mà về được tới nhà trọ. 

Tôi đổi số điện thoại, chuyển nhà, cắt mọi liên lạc với anh nhưng anh vẫn “mò” ra bằng cách nào đó và làm phiền tôi sau những bữa say mèm. Tôi vẫn quyết tâm quên anh dù anh có khóc lóc, thậm chí mang cả dao tới dọa sẽ tự tử.
Thế rồi tôi quyết định nhận lời yêu người đã theo đuổi tôi một thời gian dài, đó là chồng tôi bây giờ. Chồng tôi lúc đó cũng chịu không ít phiền toái từ anh nhưng đã chấp nhận và bỏ qua. Chưa đầy một năm sau tôi lấy chồng. Một phần quyết định ấy không nằm ngoài mục đích quên anh nhanh nhất.

Thành thật mà nói, chồng tôi hiện tại không phải người đàn ông tôi yêu tha thiết nhất, sống chết nhất nhưng tôi đã không nhầm khi lấy anh. Anh và con thực sự mới là phần còn lại của cuộc đời tôi. Thời gian giúp tôi quên người đàn ông có vợ kia và tình yêu với chồng càng ngày càng lớn hơn.