Người chồng liều mình vào “động quỷ” cứu vợ cũ bội bạc chạy theo nhân tình

(PLVN) - Sau khi vơ vét hết tiền nhà, cô vợ bỏ lại chồng con rồi trốn theo nhân tình. Thế nhưng, cuộc sống không như trong mơ, cô vợ không ngờ một ngày bị chính gã nhân tình bán vào động mại dâm. Và chỉ đến khi người chồng cũ xuất hiện, địa ngục trần gian với người vợ mới kết thúc.
(ảnh minh họa).

Cờ bạc khiến hôn nhân rơi vào bất hạnh

Vụ án hôn nhân gia đình này xảy ra tại tỉnh Hồ Nam (Trung Quốc) cách đây vài thập kỷ đã từng được báo chí địa phương phản ánh. Năm 1992, Lý Binh kết hôn với cô gái tên Trần Nguyệt, kém Binh 2 tuổi. Sau khi sinh con, Binh xin nghỉ ở công ty rồi đầu tư 50 ngàn nhân tệ mở cửa hàng ăn uống. Chỉ 2 năm sau, Binh đã gây dựng được cơ ngơi khá ổn định, trở thành ông chủ giàu có. Do Binh ngày ngày bận bịu làm ăn nên ít quan tâm đến vợ, Nguyệt ở nhà buồn chán nên thường tìm đến bài bạc để giải khuây, lâu dần thành ham nên không khống chế được bản thân.

Sau nửa năm, Nguyệt đã thua khá nhiều tiền, Binh thấy vậy nhiều lần khuyên nhủ nhưng Nguyệt vẫn chứng nào tật ấy. Binh đau khổ không phải tiếc tiền mà cảm thấy vợ quá sa đà, không quan tâm đến gia đình, con cái.

Hàng ngày, Nguyệt ngoài việc đưa con đến trường mẫu giáo thì hầu như thời gian còn lại là trên chiếu bạc. Một hôm, Binh về nhà ăn cơm tối, không thấy con gái đâu, mẹ Binh cho biết chưa thấy Nguyệt đón cháu nội về. Binh tìm đến chỗ Nguyệt đang đánh bài hỏi thì Nguyệt mới giật mình nói mình quên chưa đón con. Binh tức giận tát Nguyệt một cái. Về nhà, Nguyệt vào phòng khóc lóc đập phá đồ đạc, trách móc Binh là đàn ông mà vũ phu đánh vợ. Binh quát, nói Nguyệt ham hố cờ bạc, đến con gái cũng quên lại còn khóc lóc nỗi gì. Nguyệt đuối lý nên không dám nói gì thêm.

Sau sự việc đó, Nguyệt vẫn không bỏ được thói quen bài bạc. Một ngày đầu hạ năm 1999, Binh đưa vợ đến một khách sạn sang trọng ăn cơm, Binh nâng ly rượu, buồn bã, có phần thương cảm nói, bao năm nay mình chỉ tập trung vào kinh doanh, không quan tâm đầy đủ đến Nguyệt, nay mời Nguyệt đi ăn cơm để xin lỗi. Binh cũng hứa, từ nay chấp nhận kiếm ít tiền đi để bớt thời gian ở bên cạnh Nguyệt, chỉ cần cô hứa với anh từ nay không bài bạc nữa và chăm sóc gia đình nhiều hơn.

Nguyệt nghe xong cười nhạt: “Bây giờ em cảm thấy cuộc sống rất tốt, đánh bạc là một thú vui, em không muốn thay đổi. Anh là chồng em, anh phải ủng hộ em mới đúng...”. Cuộc nói chuyện với vợ không đem đến kết quả như mong muốn, hai người ra về trong tâm trạng căng thẳng. Cả đêm hôm đó Binh không tài nào ngủ được, suy nghĩ cách để khuyên ngăn vợ. Thế nhưng, không lâu sau xảy ra một việc mà Binh không thể chấp nhận được.

Trong đám bạn đánh bài của Nguyệt có một người đàn ông hơn 40 tuổi tên Lâm Hoa, tuy Hoa học thức không cao nhưng biết cách làm hài lòng phụ nữ. Mỗi lúc đánh bài đều ngồi đối diện với Nguyệt, dùng ánh mắt và lời lẽ ngon ngọt để tán tỉnh, khi xếp bài thường cố tình đụng chạm vào tay Nguyệt. Trong lúc đánh bài, Hoa thường cố gắng thắng thật nhiều rồi sau đó nhân lúc không có ai để trả lại tiền cho Nguyệt. Nhiều lần như vậy, Nguyệt bắt đầu có cảm tình với Hoa, khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần, thường xuyên đi du lịch với nhau. Tháng 10/1999, trong một lần đi chơi, Nguyệt uống rượu cùng Hoa đến mức mềm môi, trong lần đó, hai người đã chính thức “bén duyên” nhân tình, ân ái mặn nồng với nhau.

Không chỉ sa vào bài bạc, người vợ còn lạc lòng phản bội chồng con... (ảnh minh họa).

“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, những lời đồn đại cuối cùng cũng đến tai Binh. Một đêm tháng 3/2000, Binh gặng hỏi vợ xem những lời đồn có thực không. Nguyệt nghe vậy trừng mắt lạnh lùng hỏi chuyện gì. Thấy vợ tỏ thái độ, Binh tức giận nói Nguyệt có quan hệ với người đàn ông khác. Nguyệt sững người nhưng lập tức định thần, phản bác lại, bảo Binh không biết suy nghĩ, chẳng lẽ người ta nói gì cũng tin, đồng thời hỏi Binh có chứng cứ gì hay không?

Binh nghĩ ngợi giây lát nói, nếu không có thì tốt, sau đó nhắc nhở vợ không nên sa đà, thoát ly khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường quá xa. Nguyệt không để Binh nói hết câu, vùng vằng lại mấy câu rồi sập cửa bỏ sang phòng khác ngủ.

Tuy nhiên, lúc này Binh cũng cảm thấy bất an, từ đó để ý theo dõi hành tung của vợ. Một hôm, Binh phát hiện Nguyệt đi cùng Hoa đến một khu vui chơi giải trí về đêm. Vào trong, Binh thấy Hoa tình tứ dắt Nguyệt xuống sàn nhảy rồi ôm chặt lấy nhau. Nhảy xong, cả hai thuê một phòng trong khu giải trí để qua đêm. Nghe tiếng cười nói phát ra từ trong phòng, Binh rơi lệ, tức giận đến run người, muốn lập tức xông vào nhưng lại nghĩ sẽ ảnh hưởng đến gia đình nên cố kìm nén lại rồi bỏ về.

Hôm đó, Nguyệt về nhà thì đã gần nửa đêm, thấy Binh đang nằm trên giường nên hỏi chồng sao vẫn chưa ngủ. Binh nói mình đang đợi Nguyệt về, vừa nói vừa dậy chốt cửa rồi quay lại hỏi Nguyệt đã làm chuyện gì. Nguyệt dự cảm có chuyện, nhẹ nhàng nói mình đi đánh bài. Binh không thể nhẫn nhịn thêm nên quát bảo mình đã biết những việc Nguyệt làm hôm nay ở khu giải trí. Nguyệt biết bị bại lộ nhưng không những không tỏ ra ăn năn, ngược lại to tiếng nói vậy thì đã sao và vì mình thích anh ta.

Nghe vậy, Binh cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn nói duyên phận đã hết, ngày mai hai vợ chồng sẽ ra tòa ly hôn. Nguyệt sững sờ, bởi nếu không còn sự chu cấp kinh tế của Binh, cô ta sẽ trắng tay. Vì vậy, Nguyệt khóc lóc quỳ sụp xuống giả bộ nhận mình đã sai, cầu xin Binh tha thứ, nói vừa rồi là do mình nhất thời không suy nghĩ, chứ kỳ thực Nguyệt vẫn còn rất yêu Binh và con gái.

Càng lúc Nguyệt khóc càng lớn, nhìn bộ dạng đáng thương của vợ, Binh lại mềm lòng gật đầu chấp nhận tha thứ, đồng thời hy vọng mình sẽ không phải nhìn thấy Nguyệt như vậy lần nữa. Sau đó khoảng nửa tháng, Nguyệt không gặp Hoa nữa nhưng vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại.

Người vợ phản bội trộm tiền theo trai

Một ngày cuối tháng 5, cuối cùng Nguyệt không thể chịu đựng được thêm nên bí mật hẹn gặp Lâm Hoa nói mình không muốn tiếp tục sống với Binh nữa, ngỏ ý muốn Hoa đưa mình đi. Hoa thở dài cho biết vốn dĩ Hoa cũng muốn đưa Nguyệt “cao chạy xa bay”, nhưng khốn nỗi giờ mình không còn bao nhiêu tiền, như vậy sẽ khiến Nguyệt phải chịu thiệt thòi. Nghe vậy, Nguyệt cười tươi rói, tỏ ý chỉ cần Hoa yêu mình là được, chuyện tiền nong sẽ do Nguyệt thu xếp. Hoa lập tức tươi tỉnh vẽ ra tương lai, nếu có tiền, hai người xe đến một nơi xa xôi để định cư, sau đó sinh con đẻ cái, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Ngày 3/6/2000, Binh đi nhập hàng ở tỉnh ngoài nên giao lại nhà hàng cho vợ trông coi, đồng thời nói nếu nhanh thì 3 ngày có thể về nhà. Ngay chiều hôm Binh đi khỏi, Nguyệt liền đến ngân hàng nói ngày mai mình muốn rút tiền khỏi tài khoản. Sáng 4/6, Nguyệt đem đến ngân hàng rút toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng. Rút tiền xong, Nguyệt đến trường thăm con rồi ra thẳng sân bay cùng Hoa đến Quảng Châu.

Hai hôm sau, Binh nhập hàng về thì được biết vợ đã đi khỏi. Lúc này, Binh bắt đầu cảm thấy vấn đề nghiêm trọng nên về nhà kiểm tra két sắt, bên trong chỉ còn 2 tờ giấy là đơn ly hôn và bức thư với nội dung: “Khi anh nhìn thấy tờ giấy này thì có lẽ em đã đến Quảng Châu. Em cảm ơn vì bao năm nay anh đã quan tâm chăm sóc, nhưng em cũng rất xin lỗi vì em muốn có cuộc sống mới. Số tiền tiết kiệm này em đem theo, coi như tài sản mà sau khi ly hôn em được nhận”.

Binh xem xong đầu óc trống rỗng ngồi thẫn thờ buồn chán. Tuy vợ bỏ đi nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn bởi Binh còn phải chăm sóc con và mẹ già. Tháng 7/2001, Binh được người quen giới thiệu cho một cô gái tên Ngọc Thúy. Tháng 12 năm đó, cả hai cử hành hôn lễ.

Về phần Nguyệt, sau khi cùng Hoa đến Quảng Châu bắt đầu cuộc sống mới, họ không tính toán cho tương lai mà chỉ vui chơi hưởng thụ, đi chơi thăm thú khắp nơi, mỗi tối tiền khách sạn mất hơn 300 tệ. Chỉ một tháng đầu tiên cả hai đã tiêu hết 40 ngàn tệ. Giữa tháng 8, cả hai thuê một ngôi nhà, lần này họ lại tiêu mất hơn 10 ngàn tệ. Tiếp theo đó, cả hai bắt đầu tìm công việc, tuy nhiên Hoa và Nguyệt đều không có học thức, cũng không có nghề ngỗng gì nên hơn 2 tháng liền không có thêm thu nhập gì. Sau những mặn nồng lúc ban đầu, tình cảm bắt đầu phai nhạt, cùng với đó là tiền tiết kiệm cạn dần, Hoa và Nguyệt xảy ra tranh cãi liên tục, càng lúc càng kịch liệt.

Tết năm 2001, sau khi cãi nhau, Nguyệt nói hiện tại mình chỉ còn 40 ngàn tệ, khuyên Hoa nên đi tìm việc làm vì cả hai cứ ngồi không thì tiền núi cũng hết, hơn nữa nhà thuê cũng sắp đến kỳ thanh toán. Hoa cau có đáp lại rằng mình cũng lo lắng nhưng công việc không tìm được nên chẳng biết làm thế nào. Câu trả lời của Hoa khiến Nguyệt có phần thất vọng, tỏ vẻ chán nản to tiếng trách mắng Hoa vì đã đưa mình đi thì lẽ ra phải có trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng mình. Tuy nhiên, Hoa lại ăn bám một người phụ nữ.

Hoa cảm thấy sự tức giận trong câu lời nói của Nguyệt, nhưng anh ta không còn an ủi Nguyệt như trước đây nữa mà nói thẳng rằng nếu trước đây Nguyệt không đồng ý theo mình thì sao có ngày hôm nay. Nguyệt nước mắt ngắn dài định phản bác nhưng tức giận không thốt lên lời. Thấy vậy, Hoa lại nhẹ nhàng an ủi nên cuộc cãi vã mới tạm thời lắng xuống.

Đến tháng 4/2001, trong túi cả hai chỉ còn hơn 10 ngàn tệ, lúc này, cả Hoa và Nguyệt đều nhận thấy nguy cơ đến gần. Cả hai bàn bạc rất lâu, sau đó quyết định dời Quảng Châu đến Thành phố Trạm Giang vì nghe nói ở đó dễ tìm việc và chi phí cuộc sống tương đối thấp. Sau khi đến Trạm Giang, thuê nhà trọ thì Nguyệt chỉ còn 4 ngàn tệ. Đầu tháng 7, cuối cùng Nguyệt cũng tìm được công việc với mức lương 500 tệ/tháng. Tuy nhiên, Hoa thì liên tục gặp khó khăn nên đành ngồi không ăn bám nhân tình. Thế nhưng, không được bao lâu, cuối tháng 11, Nguyệt cũng bị đuổi việc do thói lười nhác. Từ đó trở đi, cả hai mới biết đến chi tiêu dè xẻn, nhưng đã quá muộn.

Giữa tháng 1/2002, cả hai đều hết tiền, lúc đầu phải ăn cơm với rau và nước tương, sau đó chỉ ăn cơm không rồi ăn cháo. Hoa không thể chịu đựng thêm được cuộc sống như vậy nên đầu tháng 3/2002, Hoa làm quen với một tên ma cô chuyên dắt gái trong khu vui chơi giải trí với ý định bán Nguyệt vào động mại dâm.

Lòng nhân nghĩa của chồng cũ cứu vớt đời cô vợ lỗi lầm

Đến cuối tháng 3, Hoa bán Nguyệt với giá 3 ngàn nhân dân tệ. Khi Nguyệt phát hiện ra thì đã mất tự do, bị du côn bắt nhốt, đánh đập, ép phải tiếp khách. Lúc này, Nguyệt mới nhớ đến những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc bên Lý Binh. Trong một lần tiếp khách, Nguyệt mượn điện thoại thử gọi cho Binh. Sau khi biết tình cảnh của Nguyệt, Binh khảng khái nói dù sao cũng có tình nghĩa vợ chồng với nhau hơn 8 năm, Nguyệt gặp khó khăn, Binh nhất định sẽ giúp.

Thấy Binh định đi Trạm Giang cứu Nguyệt, cha mẹ Binh kịch liệt phản đối, nhưng người vợ mới của Binh lại rất rộng lượng ủng hộ chồng, đồng thời lấy 5 ngàn tệ đưa cho chồng. Giữa tháng 8/2002, Binh một mình đến Trạm Giang, sau khi dò hỏi, Binh tìm được nơi Nguyệt đang làm nhưng không dám manh động. Trước hết, Binh thuê một nhà trọ rẻ tiền gần đó để theo dõi động tĩnh, Binh đặt ra hai phương án, hoặc tự mình dấn thân cứu Nguyệt hoặc báo cảnh sát.

Tối hôm sau, Binh quyết định đến khu vui chơi, vừa vào cửa, nhân viên liền hỏi Binh muốn sử dụng dịch vụ gì? Binh trước nay chưa từng đi chơi nên nói mình muốn tìm người. Thấy Binh nói giọng địa phương khác nên hỏi Binh trước đây đã từng đến chưa. Binh căng thẳng trả lời mình chưa từng đến nên quản lý hỏi muốn tìm ai. Khi Binh tỏ ý muốn tìm Trần Nguyệt thì được trả lời ở đây không có ai tên như vậy.

Binh tỏ vẻ lo lắng cho biết mấy hôm trước Nguyệt còn gọi điện cho mình. Quản lý sững người nhưng lập tức bình tĩnh nói Nguyệt mới bỏ đi đi cách đây 2 ngày, cũng không biết đi đâu. Binh đang định hỏi thêm thì quản lý liền xua tay rồi gọi bảo vệ đẩy Binh ra ngoài, đồng thời cảnh cáo Binh nếu dám tiếp tục đến quấy thì sẽ không bỏ qua.

Sau lần đầu thất bại, Binh nghĩ ra một cách khác. Sáng hôm sau, Binh ra phố mua một bộ quần áo thời trang, một đôi giày và cặp kính đen, sau đó làm lại tóc, vuốt keo kiểu cách. Lúc này, Binh gần như thành một người hoàn toàn khác.

Tối mấy hôm sau Binh mới đường hoàng vào khu giải trí, tìm một nhân viên phục vụ, hào phóng đưa cho cô ta 200 tệ nói mình muốn tìm Trần Nguyệt. Sau hơn chục phút thuyết phục, cuối cùng cô nhân viên mới đồng ý. Sau đó dẫn Binh đến một phòng VIP, sau đó đứng ngoài mở cửa gọi Trần Nguyệt. Nguyệt ra ngoài, vừa thấy Binh liền chạy đến ôm chầm lấy Binh khóc nức nở không nói được câu nào.

Lúc này, bảo vệ phát hiện ra vội vàng chạy đến định bắt Binh lại. Binh giơ tay cản lại hét to, nếu ai động vào người mình thì sẽ đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ. Chiêu này của Binh không ngờ lại có tác dụng, các bảo vệ người nọ nhìn người kia không dám xông vào nên đành gọi quản lý và chủ khu vui chơi đến giải quyết. Do lo sợ sự việc gây ồn ào và lớn chuyện sẽ bị chính quyền sờ đến nên thái độ của chủ khu vui chơi tỏ ra rất khách khí, mời Binh và Nguyệt vào phòng riêng để đàm phán. Chủ khu vui chơi đồng ý điều kiện của Binh, trả 5 ngàn nhân dân tệ để đưa Nguyệt ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Binh sợ sự việc diễn biến theo chiều hướng xấu nên lập tức bắt xe đi thẳng đến Quảng Châu. Trên xe, Nguyệt vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào tự trách mình không phải người, đồng thời xin lỗi Binh. Thấy Nguyệt dáng vẻ tiều tụy, Binh thở dài an ủi, tất cả những chuyện đã qua nên cho qua để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cũng cần nhớ rằng, hạnh phúc là do mình tự tạo ra nên cần phải biết trân trọng.

Sau khi đến Quảng Châu, Binh mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Ít lâu sau sự việc được làm rõ, Lâm Hoa bị bắt và trả giá cho hành vi của mình bằng 4 năm tù giam về tội “Buôn bán người”.

Về quê, qua các mối quan hệ, Binh giúp Nguyệt tìm một công việc làm thu ngân và một chút tiền để ổn định cuộc sống. Qua tất cả những gì phải trải qua, Nguyệt ân hận nói, nếu có thể quay lại, chắc chắn mình sẽ không bao giờ quyết định sai lầm như vậy.

Trong câu chuyện trên, Trần Nguyệt đã tự tay gạt bỏ đi hạnh phúc của mình. Giá như sau những lần chồng khuyên nhủ, Nguyệt nhận ra lỗi lầm, sửa đổi tính cách quay lại chăm sóc gia đình thì đã không phải nhận một kết cục buồn đến vậy. Đây cũng là bài học cho mỗi người chúng ta suy nghĩ, cần trân trọng hạnh phúc mà mình đang có. Bởi hi vọng vào một tương lai mà mình không chắc chắn đôi khi lại rơi vào bi kịch giống như nhân vật như câu chuyện trên.

Đọc thêm