Vân Dung: ’Tôi sợ gì thị phi’

Vân Dung “danh hài”, Vân Dung “4Đ” (điệu, điêu, đần, đảm), Vân Dung “phù thủy”, tất cả chỉ là những lát cắt sắc lẹm của một Vân Dung hồn nhiên, tinh quái, không biết đến chuyện khác ngoài hài kịch.
Vân Dung “danh hài”, Vân Dung “4Đ” (điệu, điêu, đần, đảm), Vân Dung “phù thủy”, tất cả chỉ là những lát cắt sắc lẹm của một Vân Dung hồn nhiên, tinh quái, không biết đến chuyện khác ngoài hài kịch. Những thu nhận từ việc tiếp cận Vân Dung ở cự ly gần, chắc chắn sẽ khiến không ít “fan” của chị choáng váng.  - Lúc vào nhà, thấy một thiếu phụ đi lại, tưởng Vân Dung, hóa ra không phải. Giống chị, có điều xinh hơn nhiều. Ai vậy? - Mẹ tôi đấy. Mẹ tôi nguyên là diễn viên múa của đoàn Nghệ thuật Công an Nhân dân. Bây giờ về hưu, nhưng mẹ tôi vẫn đắt “sô” lắm. Bà đi dạy, đi dàn dựng tiết mục cho các đơn vị suốt. Tôi còn chị gái, từng lọt vào top 10 trong Hội thi hoa hậu báo Tiền phong. Chị Vân Trang có thời gian làm đi người mẫu. Chị tôi mới giải nghệ, chuyển sang kinh doanh.
Nghệ sĩ Vân Dung.
- Chị lấy chồng cũng tới 10 năm, mà vẫn ở với bố mẹ đẻ.  Chị nghĩ sao khi dư luận đang râm ran, cuộc hôn nhân của Vân Dung có vấn đề? - Người ta đồn tôi bỏ chồng à. Người ta còn đồn nhiều chuyện khác ghê gớm hơn nữa ấy chứ. Tôi không còn quá ngạc nhiên với những rì rầm như vậy. Ngày xưa, năm 16 tuổi, người ta còn đồn chị em tôi bị Sida nữa kia. Từ một truyện ngắn đăng trên báo, viết về hai chị em bị nhiễm HIV, có tên giống với chị em tôi. Có thế thôi, mà thành chuyện chị em tôi mắc căn bệnh thế kỷ. Lúc đấy chị tôi đã lọt vào Top 10 của cuộc thi Hoa hậu. Tôi đau đớn lắm, khóc suốt. Sau đó bố mẹ tôi đề nghị, tờ báo đó có nói rằng, đấy là một sáng tác văn học, tên nhân vật chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Lúc đó, dư luận mới lắng xuống.- Nhưng chuyện hôn nhân của chị thì khác. Hôn nhân gì mà có vẻ kỳ cục bí hiểm. Chẳng bảo giờ thấy chị xuất hiện cùng chồng, tay trong tay cả. Chị im lặng, dư luận sẽ càng tin vào những đồn thổi đấy? - Kệ thôi. Chả nhẽ tôi cứ phải đi gặp từng người để thanh minh rằng: Tôi đang hạnh phúc, cuộc sống của tôi đang bình yên, không có biến động gì hết. Ai đồn gì cứ đồn thôi, tôi không cần biết. Vân Dung không quan tâm đến dư luận đâu.-  Rõ ràng vợ chồng chị không sống cùng nhau đã lâu. Tại sao chị không có ý định thu về một mối? - Vì Hà Nội mới là môi trường làm việc của tôi. Trong TP Hồ Chí Minh có hơn 50 nhóm hài, làm sao có đất cho tôi được. Chồng tôi lại có công việc trong kia. Anh ấy không thể chuyển ra Hà Nội được, vì dưới anh ấy, còn hàng trăm người nữa, còn máy móc, dây chuyền công nghệ. Anh ấy mà di chuyển, còn phức tạp hơn tôi nhiều. Với lại, phụ nữ ngày xưa thường ở nhà chăm chồng chăm con nên phải theo đạo “xuất giá tòng phu”. Phụ nữ bây giờ có sự nghiệp mình, cũng đi kiếm tiền như đàn ông, cống hiến cho cuộc đời như đàn ông. Vợ không có nghĩa lúc nào cũng phải theo chồng. Nhiều đàn bà bây giờ cũng là trụ cột gia đình. Nhà tôi có hai cái cột đấy.
- Lý thuyết thì là vậy. Còn thực tế, gia đình chồng chị cũng chấp nhận cảnh này sao? - Mẹ chồng tôi còn động viên ấy chứ. Bà ủng hộ tôi cả hai tay. Mẹ chồng tôi bảo: Đàn bà hay đàn ông cũng phải có chỗ đứng trong xã hội. Con không thể ở trong này được vì đất Bắc mới là đất dụng võ của con. Phụ nữ bây giờ cũng phải có vị thế xã hội, đóng góp cho xã hội. Con không phải là người phụ nữ của gia đình, con không thể ngồi ở nhà nấu cơm giặt quần áo được. Con mà cam phận, chồng con sẽ chán con đấy. - Vợ chồng trẻ mà cứ biền biệt. Chị không ngại anh ấy có những phút xao lòng? - Không phải sự xa cách mới làm vợ chồng xa nhau. Thế ở gần nhau suốt ngày là giữ được nhau, chung thủy với nhau à. Chủ yếu do tính cách mỗi người. Đừng ai mạnh mồm tuyên bố rằng, cuộc đời này tôi chỉ yêu một người, chỉ sống với một người. Tôi không tin chuyện đó. Còn người thứ ba ư, tôi sợ tôi ấy chứ. Cuộc sống vợ chồng ràng buộc nhau bằng chữ nghĩa. Miễn là tâm hồn luôn hướng về nhau, tấm lòng nghĩ đến nhau, chứ kè kè bên nhau chắc gì đã hạnh phúc.-  Thiên hạ không tin là chị đang sống trong cuộc hôn nhân ấy đâu. Thậm chí mọi người còn hoài nghi chắc gì Vân Dung đã từng lấy chồng? - Tôi không quan tâm đến hoài nghi của mọi người.- Nghe cứng rắn, bản lĩnh và bất cần như một gã đàn ông thực thụ. Vậy trong con người chị có bao nhiêu phần trăm tính cách của đàn ông? - Tôi đã bảo tôi là đàn ông mà. Một là một, hai là hai. Nhìn thấy tôi khóc á, còn lâu nhé. Trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ thấy thiếu điều gì, chỉ thèm làm việc. Duy chỉ có công việc mới làm tôi quay quắt được. Mấy ngày mà không đi làm là tôi ốm liền. Thời vào TP Hồ Chí Minh nghỉ sinh con, lúc nào cũng buồn bã, cảm giác như mình là con người thừa của xã hội. Suốt ngày cáu bẳn, âu sầu. Bạn bè thì tưng bừng trên sân khấu, mình thì vô tích sự. Mặc dù đang ở bên cạnh chồng con, vẫn thấy cuộc đời mình vô nghĩa. Ngẫm lại, chỉ có công việc và con thôi, mới làm tôi khóc được.- Tình yêu cũng không làm chị rơi nước mắt được sao? Bạn diễn của chị, anh Quang Thắng bảo, Vân Dung là có nhiều người mê, chết mê chết mệt ấy? - Tôi có rất nhiều người yêu quý. Nhưng cũng chỉ là bạn bè thôi. Còn trong cuộc sống, đôi lúc cũng có những phút xao lòng. Chỉ có điều, nếu có chuyện gì nguy cao, có vẻ nghiêm túc nghiêm trọng là trốn ngay. Tôi ngại yêu, ngại làm lại từ đầu, dù tình yêu cũng có lúc làm cho mình thăng hoa. Công việc lại quá nhiều, rồi còn con cái, hay là tôi có tuổi rồi, không dễ dàng rung động được nữa nhỉ. Mà cũng có thể, tôi chưa gặp được tình yêu sét đánh thì sao. Nếu gặp, khéo lại bổ chững ấy chứ (cười).
Một vai hài của Vân Dung
- Chị nói vậy, tức yêu chồng chị bây giờ là người thứ hai sao? - Mối tình đầu của tôi tan vỡ sau hơn 7 năm gắn bó, tôi chán, vào Nam lưu diễn và gặp ông xã. Anh ấy là ngưòi mạnh mẽ, đàn ông và rất trầm tính chứ không hướng ngoại như tôi. Yêu nhau được ba năm thì cưới. Tôi đơn giản mà, không nghĩ điều gì quá xa xôi. Hồi đó, tôi mặc cả với anh, sau này ra anh phải ra Hà Nội sống thì tôi mới đồng ý kết hôn. Tôi đã nhất quyết là không vào Nam đâu. Nhưng rồi công việc cuốn đi, 10 năm rồi đấy. Có gì đâu nhỉ, ngày xưa các cụ nhà mình còn đi chiến trường biền biệt thì sao. Họ vẫn chờ nhau, vẫn chung thủy với nhau suốt đời.- Có vẻ rất thiệt thòi khi Vân Dung vào nghề trong giai đoạn mà Nhà hát Tuổi trẻ đang có quá nhiều cay đa cây đề. Các bậc đàn chị như Lê Khanh, Lan Hương, Minh Hằng, Ngọc Huyền quá sung sức. Lớp diễn viên như chị làm thế nào để không bị che lấp? - Các chị ấy quá giỏi rồi. Vị trí của các chị ấy đã đóng đinh trong lòng khán giả. Còn bọn tôi, không thấy có gì là thiệt thòi cả. Tôi đi con đường riêng của mình. Tôi chưa bao giờ chọn chính kịch, nên không thấy thiệt thòi. - Diễn hài, mang tiếng cười đến cho mọi người, chính là bí quyết để chị trẻ lâu và luôn giữ được “quân dung tươi tỉnh”? - Không hẳn thế, tôi từ ngày xưa đã luôn nhố nhăng. Tôi không thích những gì quá chỉn chu, chỉ ưa những vai có cá tính mạnh. Tôi toàn diễn vai phụ thôi, chạy vèo ra sân khấu rồi thôi. Nhưng tôi thích những vai phụ ấn tượng chứ không thích vai chính mà nhạt. Nhiều vở chính kịch, xem ức chế lắm. Này, khó mà rủ được Vân Dung đi xem chính kịch đấy nhé.-  Thế có bao giờ chị nghĩ, khán giả cũng ức chế khi xem chị diễn hài? - Hy vọng vai diễn của tôi không quá tồi khiến khán giả phải ức chế. Còn nếu thực sự họ cảm thấy ức chế thì họ có thể đứng dậy ra về. Nói vậy chứ, tôi luôn cố đặt mình vào vị trí khán giả, để xem mình được cái gì, chưa được cái gì mà còn biết cách điều chỉnh.-  Vân Dung có nhiều fan hâm mộ lắm mà. Chị có mệt vì các fan? - Nhiều lúc cũng mệt, nhưng chủ yếu là niềm vui, mình đi đến đâu cũng nhận được sự giúp đỡ của mọi người, chỉ những lúc ốm thì không muốn ai làm phiền. Tôi sống rất đơn giản, không cầu kỳ hoa mỹ, mà hồn nhiên, chân thành, làm nghệ thuật người ta cứ bảo chân đi không chạm đất nhưng Vân Dung ngoài đời lúc nào cũng đi trên mặt đất.- Sống đơn giản, thực tế, vậy làm thế nào chị “phiêu” được trên sân khấu? - Con người trên sân khấu của tôi là một con người khác. Tôi luôn tách bạch rõ ràng hai con người đó. Lên sân khấu thì phải bay bổng, phải “phiêu” với từng vai diễn, lấy hết nước mắt nụ cười của khán giả. Còn ngoài đời, lúc nào cũng tỉnh táo, thực tế, không mơ mộng, viển vông. Đấy, điện thoại tôi cũng chỉ dùng một cái đời cũ, ít chức năng. Tôi không thể quen được với đồ công nghệ cao. Động vào mấy thứ đó, tôi  bó tay ngay. - Thật vậy ư? Chị cũng đang tự lái ô tô đấy thôi? - Tôi lái ô tô cả năm trời mới biết sử dụng cần gạt nước. Loay hoay bao nhiêu tháng cũng chưa biết bật đèn pha, đèn cốt. Bố tôi đưa camera, bảo đi dự khai giảng cùng Long Vũ, ghi hình về cho ông bà xem. Về nhà bố tôi bảo mở ra nào. Tôi biết gì đâu mà mở. Biết gì đâu mà quay phim chụp ảnh. Đi lưu diễn nước ngoài, tôi cũng xách theo máy ảnh, máy quay. Xách theo để làm hàng, cho mọi người khỏi nghĩ là mình dốt, không biết gì thôi. Ở Nhà hát, thỉnh thoảng các anh chị lại thách tôi: Vân Dung mà mở được máy tính, thưởng luôn 5 triệu.- Sân khấu hài phía Bắc dường như cũng đang hồi ế ẩm, ít chương trình, ít “sô” diễn. Chị vẫn sống tốt bằng nghề chứ? - Tôi sống quá tốt. Tôi nói rồi, tôi rõ ràng lắm, như đàn ông ấy. Làm nghề mà khốn khổ, chật vật, không nuôi được mình, được con bằng nghề, tôi bỏ đi làm việc khác ngay. Kinh doanh, buôn bán chẳng hạn. - Cảm ơn những chia sẻ của chị.
Theo Cảnh sát Toàn cầu

Đọc thêm