Chỉ giữ chức trưởng phòng của một huyện, sở hữu nhà lầu, xe hơi, có mức sống phong lưu dường như đã quá phổ biến, chẳng mấy ai quan tâm. Cỡ cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh ở biệt thự riêng,đi xe sang, con du học nước ngoài là chuyện bình thường, ai cũng thấy. "Cán bộ to" vì xa dân nên mọi người chỉ biết khi báo chí nêu có cổ phần lớn, thu nhập vài trăm tỷ mỗi năm, còn có những khối bất động sản to lớn nào, gửi nhà băng ở nước ngoài bao nhiêu thì chỉ là sự đồn đoán.
Sự giàu lên của một bộ phận cán bộ cũng tạo ra nghịch cảnh khi đời sống dân chúng nhiều nơi còn khốn khó, học sinh phải đu dây qua suối đến trường, mới đây, có em phải bỏ không ôn thi vì đói. Có trường hợp xã nghèo, xin trợ cấp thường xuyên mà Bí thư, Chủ tịch xã đi xe hơi đến trụ sở làm việc, ngồi trong phòng lạnh, cách đó không xa dân đang đổ mồ hôi, sôi nước mắt trên cánh đồng.
Đất nước thì nợ công tăng cao, nợ xấu nhiều, công chức với đồng lương chật vật, người lao động mưu sinh vất vả..., thế mà một số lãnh đạo lại giàu sang, phô trương một lối sống xa hoa là hình ảnh của bất công xã hội, tạo ra sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt trong các tầng lớp xã hội, không đạo lý nào có thể chấp nhận điều đó cả.
Lý giải nguồn gốc tài sản của mình khi bị dư luận săm soi, cán bộ cho rằng sở dĩ mình có là do “làm thối móng tay”, là cóp nhặt từ “đồng lương và kinh doanh bia hơi”, thậm chí từ việc “chạy xe ôm” ngoài giờ làm việc. Mới đây, khi báo chí phản ảnh các biệt thự của quan chức đầu tỉnh tọa lạc trên bãi đất vàng thì lãnh đạo địa phương cho rằng sự sở hữu đó đều “đúng quy định pháp luật”, “đấu thầu đúng quy trình” và còn lý sự “công dân có quyền tài sản”. Những giải thích đó đều không trả lời trúng trọng tâm vào vấn đề mà dư luận quan tâm: Khối tài sản đó do đâu mà có?
Vì vậy, khi Bộ Chính trị, Ban Bí thư có chủ trương và thực hiện việc kiểm tra, giám sát tài sản của khoảng 1000 cán bộ thuộc sự quản lý của mình, dư luận hết sức hoan nghênh và kỳ vọng vào sự nghiêm minh của việc làm này. Minh bạch tài sản của cán bộ vừa được lòng dân, vừa ngăn ngừa được tham nhũng, vừa bảo vệ danh tiếng, phẩm chất của người lãnh đạo.
Giàu có không phải là xấu xa mà là điều tốt đẹp, “phú gia địch quốc” là niềm tự hào chứ sao! Tài sản chính đáng làm ra từ trí tuệ và bàn tay của mình thì có gì phải ngại ngùng, che giấu và giải thích vòng vo, chẳng ai tin cả!