Từng bị lừa bán tủi nhục nhưng sau đó Bùi Thị Nị (53 tuổi, quê xã An Lạc, huyện Lạc Thủy, tỉnh Hòa Bình, ngụ tổ Thôi Trang, thôn Tống Hà, thị trấn Tiết Hồ, TP. Vĩnh Thành, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc) lại đang tâm lừa những phụ nữ Việt Nam khác, bán cho đàn ông Trung Quốc kiếm lợi.
Bán trót lọt hai cô gái trẻ (quê xã A Đớt, huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên - Huế), Nị kiếm được 50 triệu đồng. Trong lúc thực hiện “phi vụ” thứ ba, khi đang đưa hai phụ nữ A Lưới trên đường qua Trung Quốc, Nị bị bắt.
Ngày 27/6/2014, TAND tỉnh Thừa Thiên Huế xử Nị về tội “tổ chức người khác trốn đi nước ngoài”, bị cáo “lý sự”: “Tôi già rồi nên người ta bán rẻ mạt. Mấy cô đó trẻ trung xinh đẹp, nên phải bán “được giá” hơn.
Nằm trên giường trong nhà nghỉ rao bán suốt 15 ngày vẫn ế ẩm
Bị cáo kể, lúc mới mười tám đôi mươi, cô được nhiều trai làng tán tỉnh. Trái tim thôn nữ rung động trước một chàng không mấy khôi ngô tuấn tú, nhưng thuộc diện “chai mặt” nhất.
Thật trớ trêu, sau đám cưới, người chồng không lo làm ăn, bê tha rượu chè, đánh đập vợ tàn nhẫn. Sáu đứa con lần lượt ra đời. Chỉ một mình với mảnh ruộng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cảnh nhà vẫn cực khổ đói rách, lại bị chồng đánh đập, vác dao rượt chém, Nị không chịu đựng được nữa, bỏ nhà, bỏ con đi làm thuê.
Lang thang mấy năm, năm 42 tuổi, Nị dạt lên Lào Cai, gặp một phụ nữ không quen biết nói ở Trung Quốc trả tiền công người làm thuê rất cao, rủ Nị sang làm. Nị lầm lũi theo người lạ đi mất mấy ngày, đến một nơi heo hút trên đất Trung Quốc.
Đến đây, Nị bị đưa vào một nhà nghỉ rẻ tiền hôi hám, bị bắt nằm trên giường, mặt che bằng tấm khăn. Mỗi ngày có rất nhiều lượt đàn ông đến giở tấm khăn ra xem. Những người đàn ông đó, người thì thọt chân, kẻ đã già, nhưng vẫn xì xồ rồi lắc đầu bỏ đi. Không hiểu tiếng nhưng Nị biết chắc mình đã bị lừa bán cho những người đàn ông ế ẩm, nghèo khổ, hay có hoàn cảnh vợ chết vợ bỏ, mua về làm vợ.
Thật cay đắng, đến cả những người như vậy cũng chê Nị. “May mắn” đến với Nị, khi qua ngày thứ 16, một người đàn ông không què, không tật, đồng ý mua Nị. Dù bị lừa, bị mua bán như một món hàng ế, nhưng người đàn bà sáu con, từng bị chồng đánh đập tàn nhẫn cảm thấy hạnh phúc.
Người chồng Trung Quốc đối xử khá tử tế với người vợ mua. Sau mấy năm, nói được tiếng Trung, sinh cho chồng một cô con gái xinh xắn, Nị nhiều lần hỏi chồng đã mua mình giá bao nhiêu. Chồng Nị không hé răng. Đến lúc cô em dâu trong lúc “buôn dưa lê” mới buột miệng, Nị được mua với giá 1.200 tệ (lúc đó tương đương 4,5 triệu đồng).
Có một người chị gái sinh sống ở huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên - Huế, “bỗng dưng” Nị nghĩ ngay đến các cô gái trẻ ở vùng núi cao, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khờ khạo, dễ tin người. Nị về Việt Nam, tìm đến nhà một cô bé 17 tuổi xinh xắn ở A Lưới.
Với giọng điệu y hệt “mẹ mìn” đã lừa mình mấy năm trước, Nị nói với cha mẹ cô gái đó, ở Trung Quốc việc làm ăn rất dễ dàng. Người ta trả tiền công cho người làm thuê rất cao, cuộc sống sung sướng, Nị sẽ lo hết mọi chi phí đi lại. Cha mẹ thiếu nữ đồng ý để con đi theo Nị. Họ đâu có ngờ rằng, qua đến Trung Quốc, đứa con gái ngây thơ bị Nị bán cho một người đàn ông Trung Quốc với giá 30 triệu đồng.
Với chiêu bài dụ dỗ, lừa dối như vậy, Nị bán trót lọt thiếu nữ thứ hai với giá 20 triệu đồng. Lần thứ ba, “con mồi” của Nị là chị Nguyễn Thị Vui (27 tuổi), Nguyễn Thị Ưp (30 tuổi) đã có chồng, con.
Mẹ mìn trả giá
Lần này, Nị nói với Vui, Ưp lấy chồng Trung Quốc sung sướng lắm, không cần phải làm gì cả, chồng đi làm nhiều tiền rồi, đồng thời đưa cho Vui 800. ngàn đồng, Ưp 2 triệu đồng và hứa hẹn sẽ bao hết toàn bộ chi phí đi đường. Tòa hỏi: “Vì sao biết hai bị hại đã có chồng con mà bị cáo còn dụ dỗ họ bỏ chồng bỏ con qua Trung Quốc lấy chồng?”.
Nị chống chế: “Lúc trước tôi ở Việt Nam bị chồng đánh đập, cuộc sống nghèo khổ. Thấy hoàn cảnh họ cũng nghèo khổ giống mình nên tôi thương, muốn giúp”.
Tòa chất vấn: “Nếu không vì mục đích đưa người ta qua Trung Quốc bán kiếm lợi, chắc chắn bị cáo không bao giờ bỏ tiền ra để “giúp” những người không quen biết đó, phải không?”. Bị cáo cúi đầu im lặng.
Tòa tiếp tục: “Hai bị hại đang nuôi con thơ. Nếu như bị cáo đưa họ qua Trung Quốc trót lọt, bán cho người ta, thì những đứa trẻ đó mất mẹ, bơ vơ côi cút”. Mặt bị cáo càng cúi gằm hơn.
Trong lúc người dự khán đông nghịt thì các bị hại, chị Vui và Ưp vắng mặt tại phiên tòa. Vui, Ưp thật may mắn, khi đang cùng theo Nị đi Trung Quốc thì “mẹ mìn” bị công an bắt giữ. Họ đâu biết rằng có rất nhiều phụ nữ nhẹ dạ, bị lừa bán qua Trung Quốc vào các “động quỷ”. Cuộc đời họ coi như chấm dứt bởi ngày tháng bị dày vò nhơ nhớp. Có người khi “lết” về được chốn quê nhà thì đã thân tàn ma dại. Có người không bao giờ trở về, mãi mãi không gặp lại gia đình, người thân.
Bị tòa phạt 42 tháng tù giam, Nị bật khóc, không hiểu vì sợ, vì hối hận hay thoáng nghĩ tới 15 ngày ê chê trong ký ức...