Hai năm qua, cựu hiệu trưởng ngày nào giờ đã thành phạm nhân. Một ngày cuối năm 2011, khi nhóm phóng viên Pháp Luật & Thời Đại gặp Sầm Đức Xương tại trại giam Quyết Tiến (Tổng cục VIII, tỉnh Tuyên Quang), phạm nhân này bất ngờ xin được trải lòng mình như “một bài học xương máu cho mọi người đừng lỡ lầm bước vào sai lầm như tôi”.
Tìm niềm vui với con chữ
Phạm nhân Sầm Đức Xương thấp thỏm từng bước chân lặng lẽ đi vào phòng. Trái ngược hẳn mường tượng ban đầu của phóng viên về một Sầm Đức Xương sẽ ủ rũ, u sầu và khuôn mặt nặng nề, hay chí ít cũng râu ria xồm xoàm; cựu Hiệu trưởng mua dâm có diện mạo mày râu nhẵn nhụi, khuôn mặt từng méo xẹo trước vành móng ngựa hôm nào nay tròn trịa hơn. Ánh mắt cũng không còn đăm đăm cau có như ngày xưa trước ống kính phóng viên dự tòa. Phạm nhân Xương còn chủ động bắt tay phóng viên và miệng nở một nụ cười đầy thân thiện.
Trước khi gặp phạm nhân Xương, cán bộ quản giáo trại giam đã cung cấp cho chúng tôi một số thông tin cơ bản về quá trình thụ án của phạm nhân đặc biệt này: Thời gian đầu thụ án Xương thường xuyên cáu bẳn, từng có lúc đấm sưng mồm một bạn tù vì người này dám gọi Xương là anh, bắt những bạn tù ít tuổi hơn mình phải gọi là “bố”, thời gian gần đây xin mở lớp xóa mù chữ cho phạm nhân trong trại…. Nhận xét chung: Đã bắt đầu có chiều hướng cải tạo tích cực.
- Thời gian gần đây ông ăn ngủ, sinh hoạt như thế nào?
- (Phạm nhân Xương cười) Tôi bị huyết áp thấp, lại còn bệnh tiểu đường đã lâu nên sức khỏe vốn luôn có vấn đề. Nhưng giờ tôi tích cực cải tạo tốt, tinh thần cũng thoải mái, ăn ngủ, lao động điều độ nên khỏe hơn trước nhiều rồi. Thi thoảng cũng tụt huyết áp, hoa mày chóng mặt nhưng chỉ cần ngậm vài viên kẹo là ổn ngay.
Sầm Đức Xương. |
- Nghe nói ông vừa “trở lại bục giảng”?
- Đúng, tôi lại được dạy học rồi! Ban giám thị phân công tôi đứng lớp mỗi buổi một tuần lớp xóa mù chữ cho phạm nhân trong trại. Có cả những phạm nhân tuổi mới đôi mươi, có người lại hơn cả tuổi tôi. Phần lớn học viên là người dân tộc Mông, ở tận rẻo cao nên mù chữ. Giờ tôi lại được đứng bục giảng, cầm viên phấn như những ngày trước nên tôi thấy rất vui, phấn khởi lắm, trong lòng như cứ thấy phơi phới trở lại. Nhưng tôi mới đứng lớp được 3 buổi, nên cũng chưa có đóng góp gì nhiều nhà báo ạ.
- Ông có ngại nếu có “học trò” biết về quá khứ lỗi lầm của mình?
- Tôi đứng lớp cũng nhờ sự quan tâm, động viên rất lớn từ cán bộ quản giáo trại đã tạo điều kiện. Nhìn vào quá khứ và lỗi lầm của bản thân, đã có lúc tôi ái ngại vì sợ rằng sẽ không được học sinh tôn trọng, thậm chí khinh rẻ mình. Nhưng có dạy mới thấy ai cũng chăm chỉ học tập và tôn trọng mình.
Đã có lúc trong giờ ra chơi, nhiều em học sinh thẳng thắn nói họ đã đọc báo nên biết chuyện của tôi. Nhưng thay vì thái độ coi thường, họ thể hiện sự tôn trọng với tôi bằng việc không bao giờ nhắc đến chuyện cũ trong giờ học, thay bằng đó là thái độ nhiệt thành học tập. Không những vậy, họ quay lại động viên tôi không ít.
- Ông cảm giác thế nào khi "đứng trên bục giảng" trong trại giam?
- Tôi vui lắm. Đó là một động lực để mình sống tốt hơn. Không phải học viên nào cũng tiếp thu được bài giảng, có những kiến thức mình tưởng chừng không thể chuyển tải thế nào cho họ hiểu, rồi lâu ngày không đứng lớp nên nghiệp vụ sư phạm cũng rơi rụng nhiều... Nhưng rồi tự dưng nhìn những con người ấy, tôi lại tự nhủ bản thân mình còn có lúc mang tiếng nhơ, những con người này nếu không được học tập, giáo dục chắc sẽ lại phạm tội nên mình phải cố gắng dạy họ cho thật tốt.
“Cha ăn mặn, con khát nước”
- Trước khi tòa tuyên án, ông đã cho rằng mình bị oan, bị người ta “bẫy”, rồi không thể làm được chuyện đồi bại với học trò vì mình yếu sinh lý, lại còn dẫn chứng ra những chuyện ông “tích cực phòng chống tệ nạn”… Ông có bằng chứng gì cho lời “kêu oan” của mình hay không?.
- Ngày xưa tôi từng có thành tích phối hợp với ban ngành đoàn thể trong trường và địa phương ngăn chặn nạn hút chích trong học sinh. Rồi chuyện nữ sinh ở trường tôi đi bán dâm, tôi cũng thấy ức lắm. Tôi từng họp giáo viên, phát động học sinh toàn trường kiên quyết đấu tranh với suy đồi đạo đức nhưng thú thực là khó lắm. Tôi không cho học sinh mang điện thoại di động vào trường thì các em vẫn lén lút. Có em còn đi theo trai, bỏ học cả tuần ngủ ở khách sạn trên huyện, lại còn lôi kéo em khác....
- Ông cho rằng mình là “người thầy mẫu mực”như thế, vậy sao lại dụ dỗ và mua dâm học sinh của mình?
- (Im lặng hồi lâu) Thôi chuyện cũ rồi, nhà báo cứ đọc hồ sơ thì biết.
- Nghe nói ngày mới nhập trại ông còn đánh bạn tù?
- Nói thật là khi vụ việc mới bị phát giác, tôi thấy nhục nhã và xấu hổ với gia đình, bạn bè lắm, thế nên mới một mực kêu oan; tâm lý suy sụp, tinh thần thì bấn loạn. Chẳng hiểu sao dịp Tết vừa qua vì cáu bẳn điều gì mà tôi lại chửi bới rồi đánh bị thương một anh bạn tù. Còn về việc bắt bạn tù gọi mình là “bố” thì theo tôi đâu có gì sai?. Các phạm nhân trẻ tuổi, chỉ bằng con tôi thì sao gọi mình là anh được?.
- Sau khi vụ việc xảy ra, gia đình đối xử với ông ra sao?
- Tôi thấy xấu hổ với gia đình, chỉ vì việc của tôi mà kinh tế gia đình kiệt quệ. Bốn lần phúc thẩm, tiền chạy vạy, thuê luật sư cũng tốn kém lắm. Nhưng thương nhất là hai đứa con. Đứa lớn đang theo dở Đại học Sư Phạm 1 Hà Nội định sẽ nối nghiệp gia đình, nay vì chuyện của tôi mà bỏ học giữa chừng. Nghe tin con như vậy, tôi như chết điếng vì cứ nghĩ đơn giản “ai làm người đó chịu”, nào ngờ cháu nó chắc vì vừa xấu hổ, vừa khó khăn về kinh tế nên “đứt gánh giữa đường” chuyện học hành.
Rồi cháu thứ hai đang theo học ngành kiến trúc nghe nói cũng tốn kém tiền triệu mỗi tuần. Gia đình tôi chỉ làm nghề giáo viên đơn thuần, bố mẹ không để lại gia tài gì đáng giá nên cũng chật vật lắm. Tôi đã nhiều lần khuyên vợ bán đi ngôi nhà đang ở để lo tiền ăn học cho các con, lo cho tương lai của chúng. Sau đó, sẽ đi mua nhà ở chỗ nào hẻo lánh hơn hay thuê nhà ở tạm cũng được. Đợi tôi mãn hạn tù sẽ làm lại từ đầu.
Cực nhất là đợt vừa rồi, vợ tôi có làm đơn xin vay tiền theo chế độ chính sách cho sinh viên nghèo đi học nhưng địa phương không chấp thuận chỉ vì chuyện của tôi. Càng nghĩ tôi lại càng thương con.
- Người thân có hay đến thăm ông?
- Đều đặn hàng tháng, vợ con đều vượt 200 cây số đi xe máy đến thăm hỏi động viên tôi. Vui nhất là có lúc đồng nghiệp cũ lên thăm. Họ có động viên tôi thế này: “Đồng nghiệp và học sinh ở trường vẫn nhớ tới thầy”. Dù biết là họ chỉ nói cho mình vui lòng nhưng thực tình vẫn thấy cảm động. Đó chính là những động lực khiến tôi toàn tâm toàn ý cải tạo để mong sớm về đoàn tụ gia đình. Tôi đã thầm nhủ sau này khi ra tù tôi sẽ kiếm một việc làm chân chính kiếm tiền nuôi bản thân khi về già và phụ đỡ gia đình. Tôi sẽ làm lại từ đầu để trở thành một người lương thiện.
Ngoài niềm vui được đứng lớp, tôi cũng tham gia một lớp học mây tre đan. Giờ tuổi cũng đã cao, mắt mờ tay mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng tham gia vì nghĩ đó cũng là một nghề nên tranh thủ học. Biết đâu sau này nó sẽ là nghề kiếm cơm nuôi mình.
Người thầy lạc lối
- Ông có hối tiếc về những việc đã qua?
- Giờ tôi đang cải tạo tốt và cảm thấy bản án dành cho mình là thích đáng.
Hối tiếc hơn cả là việc mình làm mình chịu, nhưng lại còn để tiếng xấu cho các thầy cô giáo đồng nghiệp cũ. Đúng là trong thời kỳ còn đương chức tôi đã làm không đến nơi đến chốn. Giờ nghĩ lại, chỉ muốn nhắn nhủ những thầy cô khác hãy đừng giống như tôi mà hãy kiên định lập trường tư tưởng vững vàng.
Tôi cũng biết giờ mình không đủ tư cách để răn dạy ai, nhưng là một người thầy từng lạc lối thì tôi vẫn muốn gửi lời nhắn nhủ với tất những em học sinh, ngoài việc chú tâm học tập thật tốt thì hãy cố gắng tu dưỡng đạo đức và nhân cách sống trước vô vàn những mặt trái của xã hội như trò chơi bạo lực, game online, yêu đương quá sớm... rồi tự đánh mất tương lai.
- Dù sao cũng đã mang tiếng quá xấu nên ông nghĩ đường hoàn lương của ông sẽ dễ dàng?
- Tôi đã nghĩ đến điều này rất nhiều rồi nhưng tôi có niềm tin rằng vì mình hoàn lương bằng sự chân thật của bản thân mình, rồi mọi người sẽ hiểu và thông cảm cho tôi thôi. Các cụ có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”, tôi tin mọi người sẽ mở lòng khoan dung sâu sắc.
Tôi cũng không còn mong muốn điều gì hơn. Được cán bạn tù thương yêu và các cán bộ trại giam quan tâm như vậy là tốt lắm rồi. Nếu được, mong nhà báo nhắn giúp vợ mang cho tôi cái kính những lúc thư thả tôi sẽ đọc báo, soạn bài. Giờ mắt tôi đã mờ, muốn làm việc gì mà không có kính thì khó lắm.
- Chúc ông cải tạo tốt và sớm quay lại cuộc sống lương thiện!
- Không còn tránh né máy ảnh như những ngày xử án, phạm nhân Xương giờ ngồi trước máy ảnh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không có ý định né tránh mà còn rất vui vẻ mở miệng cười nhìn thẳng: "Rồi sang năm nhà báo lại lên thăm tôi chứ?”.
Sầm Đức Xương tiếp tục đề nghị giám đốc thẩm với lý do mình… liệt dương Lợi dụng lúc tôi chuyển trường (theo kế hoạch luân chuyển cán bộ lãnh đạo) một bộ phận nhỏ học sinh hư thuộc 3/21 lớp năm học 2008 – 2009 kết hợp với một số cháu học sinh THCS cùng thị trấn gây hằn thù và đổ lỗi cho tôi, khoác cho tôi một cái áo “ tội tày đình” đến giờ chưa cởi bỏ được”. Ngay máy đặt bàn phòng hiệu trưởng khi tôi mới đến trường mới cũng có vài cú điện thoại giọng nữ chửi bới lăng mạ tôi và tôi đã nhờ viễn thông huyện Bắc Giang tìm giúp tôi số máy đó”. Phạm nhân này “kêu gào”: “Tôi đã bị căn bệnh tiểu đường đã lâu và biến chứng thành nhiều bệnh khác, trong đó có căn bệnh viêm u tinh hoàn, tôi đã bị liệt dương từ năm 2007 cho nên tôi không quan hệ được tình dục thì làm sao có tội được?”. Đã có thâm niên công tác gần 30 năm, góp phần đào tạo ra hàng chục ngàn thế hệ học trò. Tôi đều chấp hành tốt chính sách pháp luật của Đảng và nhà nước, không hề có đơn thư kiện cáo gì. Không hề có dư âm tiếng tăm gì về quan hệ bất chính mại dâm”. |
Theo Pháp luật & Thời đại