[Truyện ngắn] Nhậu thuê

Lần đầu tiên tôi có khách hàng, lần đầu tiên tim đập chân run không biết mình làm sai hay đúng. Khách hàng là một ông giám đốc bụng phệ hơi nhiều răng nói lắm và thi thoảng quên giữ ý phun nước bọt vào người đối diện. 
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân, chắc chắn hài lòng về cái sự khả ái. Tôi không quá tự tin vào nhan sắc của mình, nhưng thấy nó cũng đường được. Vị khách nghe đâu là cỡ bự của ngành dầu khí, hất hàm hỏi tửu lượng của tôi. Tôi ý nhị cười cố không để lộ răng tránh thất thố và bao giờ cũng đặt chữ “dạ” lên đầu: “Dạ, cũng khá ạ. Em sẽ chiều được các anh”.

Ông giới thiệu tên mình là Trần Ngọc Nhã. Sau hồi làm quen không khí ấm cúng như ở nhà. Trước khi đi các bạn tôi dặn kỹ phải tạo không khí đầm ấm thân thiện và không nên tiết kiệm lời khen. Tất cả ngồi vào bàn đợi khách. Nhã liên tục nghe và gọi điện, ngôn ngữ phần lớn kèm theo từ lóng đá đá vài câu của người có học.

Không đầy mười lăm phút sau khách tiến vào, ăn vận thừa lịch sự nói năng thừa nhã nhặn. Có một ông hơi bị lùn không biết văn hoá có lùn, nhưng rất biết nở nụ cười, thi thoảng đưa ánh mắt đầy thèm muốn về phía tôi. Họ bắt tay nhau bả lả cười rồi khách sáo mời nhau ngồi. Nhã nói tôi là thư ký, còn phía đối tác có ba người không cần phải giới thiệu vì ông muốn khách thầm hiểu rằng ông đã nói trước với tôi họ là ai.

Thức ăn bắt đầu được bưng ra, chẳng bao lâu đã kín cả bàn nghi ngút khói và hương thơm. Nhã gọi X.O và một chai Blue vuông. Nhiệm vụ của tôi đã được ngầm định sẵn: Chỉ tiếp rượu, nói chuyện làm không khí vui tạo hưng phấn cho buổi gặp mặt của các sếp. Chắc là sau đây có ký cọt gì hợp đồng kinh tế hoặc thoả thuận chuyện chia chác.

Ly đầu tiên cạn không còn một giọt. Cổ họng tôi bắt đầu được đun lên bởi men. Nhiều cuộc nhậu với bạn chúng tôi cũng đốt mình như vậy, để đi tiếp khách nhậu thuê thế này cũng phải tập dượt kỹ càng. Kỹ năng còn tiếp tục được trang bị theo thời gian, nhưng phải nói tôi phục sát đất con bạn tên Phượng, biệt danh Phượng ớt đã hướng tôi đi nghề này.

Bố mẹ nó dã man giàu và buông thả trong chi tiêu. Nó học năm cuối thương mại trong đầu đã bị men dọn sạch sẽ mớ kiến thức, hứa hẹn tầng lớp sau này ra nhập WTO bằng mại bản dân tộc hoặc bán mình. Phượng nằm tâm sự với tôi từng ngủ với 5 thằng to có, nhỏ có và chưa bao giờ chịu thua một thằng đàn ông nào về uống rượu. Nó uống vào không ăn thường lừ đừ mắt vào nhà vệ sinh nôn.

Các sếp cứ làm việc của các sếp. Tôi gắp và nhỏ nhẻ nhai. Gã bụng phệ lùn vô tình ngồi sát tôi thi thoảng ngả ngả người bốc ra mùi hôi nách lẫn mùi nước hoa, không giấu nổi mùi miệng lưu cữu bởi thuốc và rượu. Tôi ý nhị thu mình ngồi xê lại vì đã có sự tiếp xúc va chạm đùi tôi và đùi gã lùn. Gã biết ý tôi càng lấn tới, ngỏ lời muốn uống riêng với một chén.

Nhã ngồi bên kia biết ý nháy mắt bảo tôi cứ thân thiện và đừng nên từ chối. Phượng cũng bảo nghệ thuật của nghề là không nên từ chối. Gã béo lùn tu ực khà khà đưa tay bắt tay tôi. Đôi bàn tay múp míp trang điểm mấy sợi lông đen kệch cỡm. Mắt gã xoáy vào tôi như muốn xé toạc cổ áo chiếm đoạt, tôi nhẹ nhàng cười khép nép, tư thế càng tạo sự tò mò.

Gã hình như chức to nhất, nhiều tuổi nhất trong hội. Hai người kia một điều anh, hai điều anh, Nhã cũng cúi đầu gọi gã là anh. Bữa nhậu này gã dường như muốn sở hữu riêng tôi thì phải, chẳng hứng thú mấy chuyện làm ăn. Tôi có cách để hoà đồng, kéo câu chuyện đi theo cái dòng của nó. Tay cầm chai X.O liên tục rót và chẳng bao lâu cả đám đã khiến nó vơi đến đáy.

Hôm nay hàng quán phố Cấm Chỉ sang trọng lấp lánh nhộn nhịp như thường, quán Vạn Hoa xêm xêm đông khách. Bàn nhậu nhất trí gọi thêm X.O trả lại Blue, uống một loại cho lành. Tôi đã thấy mình ngây ngất bừng bừng từng centimet da thịt. Gã béo đưa tay quàng vào vai tôi, tôi nhìn Nhã xem ông bảo nên làm gì thì ông gật. Chắc là bảo tôi cứ để gã tự nhiên, làm vậy không quá đáng.

Tôi uống thêm canh và xin phép vào nhà vệ sinh, móc họng cho nôn toàn bộ ra ngoài, cố gắng không để ai biết. Chiêu này được Phượng truyền và tôi lĩnh hội nhanh gọn. Tôi vào bàn, vẫn thoải mái cạn ly và “phê phê” cần thiết. Cuộc nhậu vẫn vui. Khách thoải mái chúc tụng nhau, không ngớt lời khen tôi và công việc thế là xêm xêm ổn.

Gã béo lùn xin số điện thoại nói sẽ gọi. Tôi đọc không quên thể hiện sự nữ tính và khả năng mình còn uống được nữa. Bốn chai X.O gọn gẽ dứng trống rỗng một góc. Nước lẩu cạn kiệt sóng sánh sôi đang chuyển sang mùi khét. Chủ và khách bắt tay nhau tạm biệt. Ba người bắt tay tôi đều cố xoáy vào bộ ngực hơi hơi quá khổ mong manh dễ vỡ dán lên người tôi nhã nhặn cười. Gã béo lùn nhìn lâu hơn cả giữ tay lâu hơn cả. Trần Ngọc Nhã rút đưa tôi hai tờ một trăm xanh xanh ngọ nguậy cảm ơn và nói sẽ còn những hợp đồng nữa. Tôi thank you nhận nhẹ nhõm cười. Ông nói sẽ đưa tôi về khu nhà trọ, tôi gật “vâng”.

***

Không ngờ Thuận biết việc tôi làm cái nghề này. Một nghề mới bùng phát hứa hẹn nhiều kiều nữ tham gia tạo việc làm cho những sinh viên cần tiền. Thuận hỏi sao em làm vậy. Tôi cay đắng cười. Thuận quay đi, chút ít nước mắt vừa xón ra trên khoé. Không đi làm ư? Không đi làm và tôi sẽ chờ đợi mỗi tháng gia đình gửi 4 trăm ngàn từ công việc làm bún cho chi tiêu mỗi tháng trong thời bão giá này ư? Để rồi phải tiết kiệm từng đồng, bữa sáng hoặc nhịn hoặc ăn mỳ tôm, dùng nước hoa rẻ tiền đi guốc bục chỉ. Và để thi thoảng anh đưa tôi mấy chục ngàn bằng tiền làm thêm ở quán cà phê?

Tôi mê học và muốn thoát khỏi quê, quên béng nghề làm bún cha ông để lại mòn mỏi cả ngày để đêm về đấm lưng vì thấp khớp như mẹ tôi. Ngày trước bố bảo: “Hay là con ở nhà làm bún với bố mẹ, nuôi các em rồi lấy thằng Tân có xưởng bún to nhất làng?”. Tôi nhất quyết không chịu. Ôi bún, ôi Tân, ôi đời con gái của tôi. Lấy Tân để cuộc đời tôi vòng vèo èo uột như sợi bún?

Ra phố, trót yêu Thuận và hứa hẹn nhiều điều. Chúng tôi bên nhau nhiều đêm nhưng mới chỉ hôn, tất nhiên đàn ông con trai Thuận thê thảm đòi hỏi. Thuận đeo kính cận học kinh tế ước mơ thành nhà kinh doanh. Tôi khẳng định mình yêu anh vì hy vọng anh giàu. Chúng tôi to tiếng với nhau vì “Sao em đi làm mà không hề nói với anh?”.

Thuận sẽ làm gì được, anh có cố gắng, thậm chí bỏ học để cho tôi mỗi tháng hơn một triệu từ công việc làm thuê. Tôi là đàn bà con gái, căm thù nghề làm bún của gia đình dù biết rằng tôi lớn lên được là nhờ nghề này. Tháng tháng mẹ vẫn gửi tiền lên thi thoảng giấu bố cho thêm vài đồng tiêu riêng cũng từ tiền của nghề này.

Khóc vì Thuận không hiểu mình. Cùng lắm là chia tay, mỗi đứa một đường. Không kìm được tôi nói vậy. Nước mắt đàn ông òa ra. Thuận thề sống thề chết yêu tôi và không muốn tôi khổ. Không khuyên được tôi bỏ nghề, Thuận khuyên tôi hãy giữ mình. Tôi vâng. Anh ôm chặt lấy tôi bằng vòng tay quen thuộc gầy guộc của một gã sinh viên tỉnh lẻ đầy ý chí đôi ba lần dìm mình trong rượu vì bế tắc. Anh không làm tôi bớt chênh chao.

***

Chừng một tháng sau, khi tôi đã có tiền để thay cho mình đôi guốc cao, sắm bộ cánh thi thoảng hành nghề và xúng xính nước hoa đắt tiền. Gã béo lùn hôm trước tôi tiếp trong lời mời của Nhã trong quán Vạn Hoa phố Cấm Chỉ gọi điện. Giọng gã tha thiết sặc mùi dâm dục có phần mùi mẫn. Gã hỏi dò đàn em của Nhã và biết tôi là gái nhậu thuê. Giọng gã không câu nệ buông thả, quyết tâm “câu” cho bằng được tôi. “Anh là Hắc đây, đã được chứng kiến tửu lượng của em. Anh muốn nhờ...”.

Tôi nhận lời, trước khi cúp máy Hắc phe phé cười nói sau vụ này sẽ trả hậu hĩnh. Phượng ớt chắc đã kiếm chác được nhiều, lên đời một chiếc xe máy cỡ vài ngàn đô. Nhưng người hơi gầy nhan sắc đôi phần phôi phai. Rượu là kẻ tàn phá nhan sắc khủng khiếp hơn cả. Tôi biết thế. Nó đang “chạy sô” liên tiếp nên chẳng có thời gian gặp. Muốn dạy tôi chiêu mới vừa rút ra được thì gọi điện.

Sai lệch so với hẹn đúng hai phút. Hắc đón tôi ở đầu phố. Trên đường đi Hắc quả quyết rằng đây là vụ làm ăn lớn của gã. Cuộc rượu diễn ra ở một khách sạn sang trọng. Rượu tây nhưng uống theo kiểu ta, thường chỉ tốn rượu tốn bạc. Những gã tôi tiếp đều háo sắc có phần lộ liễu hơn Hắc và không bao giờ chịu để đôi mắt của mình nghỉ ngơi. Hoặc nhìn tôi hoặc nhìn mấy em phục vụ. Họ ăn nói khiến con kiến trong lỗ cũng phải chui ra và phê. Remy là loại đối tượng khách này ưa thích.

Trước khi vào cuộc, Hắc lễ phép đưa ra chỉ tiêu mỗi người nên uống hết chai to. Sếp to như Hắc cũng có sếp to hơn. Mỗi cấp bậc người ta có cái khom lưng khác nhau theo cấp bậc. Tôi chẳng cần khom lưng, cúi đầu chỉ nên ngoan ngoãn, dịu dàng một chút là được. Khách phê, Hắc phê và tôi phê. Tôi quên mất là họ đã ký hợp đồng làm ăn vào lúc nào, chỉ biết không khí vui vẻ diễn ra từ đầu đến cuối.

Hắc lái xe riêng và ngỏ ý đưa tôi ra ngoại thành đổi gió. Trời đất quay cuồng, đầu óc quay cuồng. Chẳng hiểu sao hôm nay móc họng, rặn bỏng cổ không nôn ra được. Uống bao nhiêu bị giữ lại dạ dày bấy nhiêu, bốc lên hầm hập. Tôi dựa đầu vào thành ghế xe thi thoảng ngật dầu dựa vào vai Hắc. Tự nhiên muốn đi nằm và ao ước vòng tay người yêu. Xe dừng lại lúc nào tôi chẳng nhớ và cần nhớ, sau khi cửa mở tôi được gã lùn dìu vào phòng. Được hạ vào giường đệm êm ái, mắt vẫn không mở, người chìm vào trạng thái quay cuồng và không thể làm chủ. Tôi đã quá say...

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy mình bơ vơ và lạnh lẽo. Gã béo lùn đã ra đi cùng mùi hôi nách. Góc giường có 3 tờ một trăm đô xanh xanh kiêu hãnh, hàng chữ IN GOD WE TRUST quyến rũ. Thân tôi rã rời và cảm giác đau nhức ở dưới. Tôi đưa tay sờ, đầu tay dính máu. Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Gã lùn đã cướp mất đời tôi trinh trắng. Tôi quay cuồng vẫy tắc xi về, cảm giác ghê rợn và trống rỗng. Ôi, cái giá  mình bèo bọt quá chừng.

Người yêu chở tôi bằng xe đạp vào viện thăm Phượng ớt. Thuận không hề biết tôi đã bị cướp mất trinh trắng. Mồ hôi toá ra trên lưng anh. Phượng phải tiếp lần lượt 4 chai nước và khó nhọc thở. Người đét đèn đẹt nguy cơ biến thành cây sậy. Miệng khô môi răn reo, nói toàn bi quan và ân hận. Ý rằng đời con gái bèo bọt.

Nghề nhậu thuê là nghề mua vui cho thiên hạ. Đàn ông tung hô cho mình uống say rồi sàm sỡ. Đàn ông coi phận gái như vậy chỉ là bèo bọt, sẽ trôi dạt mau chóng. Phượng nói mình phải thi lại năm môn vì từ lâu bỏ bê bài vở. Gia đình không thiếu tiền nhưng nó muốn tự lập. Thảm cảnh này bố mẹ chưa biết. Nó luôn miệng xin lỗi Thuận đã kéo tôi vào nghề này và khuyên tôi bỏ. Nhưng tôi có bỏ được không. Tôi còn ước mơ và những đồng đô la đang quyến rũ.

Tôi sợ một ngày nào đó Thuận phát hiện ra tôi không còn trinh trắng pha lê quyết gìn vàng, giữ ngọc đến giây phút cuối cùng. Giờ ngồi sau xe đạp anh đầy nỗi niềm dâng lên. Tôi mơ màng sợi bún quê nhà và những đồng tiền đẫm mùi mồ hôi của Thuận. Ai đó tung lên trời những vốc than hồng, để nó đốt trên tán phượng đỏ rực. Đêm, tôi lại mơ thấy mình ra máu và đau đớn hét lên trong hoảng loạn. Cũng chỉ có bàn tay thô ráp quê mùa của Thuận chăm sóc. Biết là mình cần phải tìm lại mình để sống khác đi.