Cho những nỗi nhớ...

(PLVN) - Dẫu quá nhiều hư cấu, nhưng cảm xúc thì vô cùng run rẩy. Bởi đi cùng trời cuối đất, họ vẫn gặp nhau. Họ nhớ nhau từ bản nhạc, từ khoảnh khắc bên hồ ở Thụy Sỹ. Rồi cô ấy nhảy dù và bị cơn lốc cuốn tới biên giới Bắc Hàn... Và tình yêu sinh tử bắt đầu từ đó, khi họ có thể chết vì nhau mà biết rằng chẳng thể bên nhau!...
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa 

Giữa những ngày dịch bệnh và không khí ảm đạm sau Tết, thì bộ phim Hàn Hạ cánh nơi anh (Crash landing on you) đi tới những tập cuối và một cái kết như cổ tích khiến bao “đồng chí nữ” ( cách gọi đồng chí về cuộc sống ở Bắc Triều) càng thêm thổn thức. Bởi ở đó lấp lánh tình yêu và mơ mộng, với những rung cảm về một tình yêu sinh tử. Và bạn, lâu lắm chẳng xem những bộ phim dài tập, thấy chị em Việt, chị em bạn dì Á châu ngợi ca, mà tò mò, rồi xem một lèo 14 tập đã phát suốt 2 tháng trong một đêm… 

Cuối cùng thì các ông chồng Việt cũng cũng thở hắt ra sung sướng: “Tạm biệt gã trai đã cướp vợ tôi (và cả đám nhân tình của tôi). Tình yêu giáng xuống đầu nhau giờ hạ cánh rồi. Cánh đàn ông thở hắt ra trong sung sướng vì đã lấy lại vợ mình sau chuỗi ngày cái anh virus Corobin Hyun Bin này hoành hành. Mà thôi, kệ đi, tôi lấy lại được vợ tôi rồi, gớm chết, mất vợ suốt bao hôm”... 

Trong khi đó, nhiều “đồng chí” nữ vẫn tựa như chia tay một cuộc tình: “Cần 6 tháng để chia tay một chuyện tình nhưng phim này chắc tôi phải dành cả năm mới nguôi ngoai được”... Không ít “đồng chí” nữ của Crash landing on you, đã bày tỏ sự luyến tiếc như thế... 

Dẫu quá nhiều hư cấu nhưng cảm xúc thì vô cùng run rẩy. Bởi đi cùng trời cuối đất, họ vẫn gặp nhau. Họ nhớ nhau từ bản nhạc, từ khoảnh khắc bên hồ ở Thụy Sỹ. Rồi cô ấy nhảy dù và bị cơn lốc cuốn tới biên giới Bắc Hàn... Và tình yêu sinh tử bắt đầu từ đó, khi họ có thể chết vì nhau mà biết rằng chẳng thể bên nhau!

Cuộc sống ở Bắc Hàn hiện lên đầy thi vị và mơ mộng. Quân thôn trở thành mảnh đất màu mỡ gieo hạt giống tình yêu lấp lánh. Tình người thì chan chứa chứa chan dù người dân toàn ăn khoai, ngô, nấu bếp củi và đêm đến trẻ con phải thắp nến học bài vì điện cắt. 

Chàng đại úy quân nhân cao cấp từng là du học sinh Thuỵ Sĩ, con nhà quyền thế xứ Bắc Hàn, lại đẹp trai, cao ráo, ga lăng, chu đáo, lãng mạn, tinh tế, sến súa vô độ. Đã từng là thần đồng âm nhạc. Thích xay cafe và trồng cà chua nhưng một khi đã oánh nhau thì anh cũng rất ác liệt. Một tay chấp cả chục tên côn đồ mà mặt mũi chỉ xước vài miếng bé xíu. Đã thế tửu lượng cũng rất ra gì, chỉ có điều càng uống lại càng... sến. Đến cả khi nhân vật chính trúng đạn, nguy kịch rồi, đạo diễn vẫn chưa vội đưa đi cấp cứu. Vẫn thong thả thả tuyết ra cho đẹp đã, để nam chính khóc rồi ngửa cổ lên trời tuyệt vọng...

Và nữa, “The song you and I used to sing together” (ca khúc mà Se Ri hát ở buổi tiệc chia tay Hyeok và các “đồng chí” cấp dưới của anh, giai điệu buồn mênh mang của bài hát đầy luyến nhớ: “Xin anh đừng cô đơn, đừng để bị ốm nhé... Ca khúc ngày đó em và anh cùng hát, anh còn nhớ không...”… Và bản piano mà Hyeok viết và đàn cho người anh trai xấu số của mình: “The song piano for brother”, Đại uý Hyeok nhắn nhủ Se Ri: “Đừng uống thuốc mỗi khi em không ngủ được. Thay vì như vậy, hay là em hãy lắng nghe bản nhạc này. Em từng nói là sau khi nghe bản nhạc này, em đã muốn tiếp tục sống. Lời em nói giúp xoa dịu quá khứ của anh, khiến anh cảm thấy anh muốn sống lần nữa... Em phải đảm bảo ăn và ngủ cho thật tốt... Hay là chúng ta sống tháng ngày của mình, vờ tin rằng chúng ta có thể gặp lại nhau, ngay ngày hôm sau, và nhờ đó sống một một cuộc sống thật là vui vẻ? Và rồi, khi việc sống trên đời này dần trở nên vui thú và em trở nên hạnh phúc. Cho dù một ngày nào đó em có quên anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ không sao”…

Làm sao có thể không rung động khi nhìn Đại úy Bắc Hàn lặn lội đường xa, hiểm nguy tìm tới Seoul (Hàn Quốc) để bảo vệ người con gái mình yêu? Ai có thể không xuýt xoa khi anh nói: “Nếu không bảo vệ được Se Ri, cuộc đời sau này của tôi sẽ là địa ngục”? “Chỉ cần em ở trong tầm mắt của anh, anh sẽ luôn bảo vệ em”…

Và sâu xa trong những khát vọng ấy, có ngày thống nhất Nam Bắc Triều, có những giây phút thực như mơ mà họ không muốn tỉnh dậy... Khi đang mắc kẹt lại Bắc Triều Tiên sau tai nạn, cô gái Nam Hàn trong những lần trò chuyện với người miền Bắc, nhiều lần nhắc tới viễn cảnh “khi hai nước thống nhất”…

Bởi tình yêu ấy gặp vô vàn cách biệt. Sau lưng họ là cuộc chiến đã chia cắt Triều Tiên 66 năm qua. Trước mắt họ là hàng rào dây thép gai phân chia ranh giới hai nước ở vĩ tuyến 38. Giữa họ là sợi dây tình cảm đang lớn lên từng ngày. Chàng sĩ quan Bắc Hàn đã mạnh mẽ bước qua hàng rào phân giới để được ở cùng người yêu thêm giây lát: “Bước thêm một bước nữa thôi, chắc cũng không sao nhỉ”, lời nói của Jung Hyeok gửi gắm thông điệp giản dị nhưng đầy nhân văn: Hãy tiến lên để trao gửi thương yêu và niềm tin, để phá bỏ những biên giới hữu hình hay vô hình... 

Và trong những lời chia tay không biết lần thứ bao nhiêu, cô gái Nam Hàn hỏi “đồng chí” Bắc Hàn: “ Em cứ chờ đợi, có ngày chúng ta gặp nhau không? Sẽ không gặp nhau suốt cuộc đời này sao?”… “Có thể, tại nơi chúng ta bắt đầu, nếu em tin”… Và cuối cùng cho một tình yêu, là một kết thúc có hậu như cổ tích. Khi trong nỗi nhớ “đồng chí” Đại úy đến tuyệt vọng, nàng một lần nữa nhảy dù vào một ngày đẹp trời trong lần thứ n sang Thụy Sỹ với niềm tin sẽ gặp chàng một ngày nào đó…Thì nàng lại rơi xuống chính nơi đó, nơi chàng đang ở đó. Bởi nàng tin: “Anh ấy luôn có khả năng đoán biết, luôn biết em đang ở bất kì nơi đâu”…

Sẽ không là ngẫu nhiên cho những lấp lánh hay đau đớn mà ai đó từng gặp trong đời. Khi ai đó biết được, những giấc mơ đang là hiện thực ấy, như những thước phim quay chậm mà không phải ai cũng may mắn nhận biết về tình yêu, về cái đẹp và sự lấp lánh. Những lời thoại ấy, có thể mỗi chúng ta cũng đã từng gặp, trong một không gian, thời gian thắt lòng nào đó. Cho những nỗi nhớ về một người, một tình yêu… Bởi mộng mơ - để cho tâm trí được dạo chơi đâu chỉ là viển vông mà mộng mơ để mỗi người vươn tới cái đẹp... Cho những điều đẹp đẽ, những người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau. Cho những ai đó may mắn trong đời, biết rằng họ đã có một tình yêu đẹp, tràn nỗi nhớ cắt lòng như thế…