“Không cần 'biến' lại thành trẻ em để được chăm sóc”

(PLO) - Chiều 23/3, các đại biểu QH đã  thảo luận về một số nội dung còn ý kiến khác nhau của dự án Luật bảo vệ, chăm sóc và giáo dục trẻ em (sửa đổi). Quy định về độ tuổi được coi là trẻ em vẫn còn nhiều ý kiến trái chiều.
Hình minh họa
Hình minh họa

Thể hiện một cái nhìn toàn diện, nhiều góc cạnh, ĐB Trương Trọng Nghĩa (Tp Hồ Chí Minh) không đồng tình với việc tăng độ tuổi trẻ em. 

Theo ông, nếu quy định từ 16 đến dưới 18 tuổi vẫn là trẻ em sẽ dẫn đến một loạt hành vi dân sự của các thanh thiếu niên ở lứa tuổi này sẽ phải tính toán lại. Như vậy sẽ phải tính toán lại Bộ Luật Hình sự; vấn đề kết hôn; vấn đề giao cấu với trẻ em; vấn đề tội phạm…

Theo ĐB, quy luật phát triển của con người nói chung cho thấy đến nay tại nhiều quốc gia, trẻ em ngày càng trưởng thành, do đó, tuổi trẻ em, đặc biệt là tuổi chịu trách nhiệm hình sự và tuổi chịu trách nhiệm dân sự có xu hướng trẻ dần. 

“Nếu quy định dưới 18 tuổi vẫn là trẻ em là đi ngược xu thế chung của các nước. Nếu nói quy định như vậy không xung đột với các quy định hiện hành là chưa đúng, cần có sự giải trình các xung đột này trước khi thông qua quy định dưới 18 tuổi được coi là trẻ em.” – ĐB nhận định.

Thể hiện rõ ràng quan điểm của mình, ĐB Trương Trọng Nghĩa chốt: ''Không cần thiết bắt thanh thiếu niên từ 16 đến 18 tuổi trở về thành thân phận trẻ em, như vậy họ sẽ mất nhiều quyền lợi khác nhau. Nếu muốn chăm sóc cho lứa tuổi từ 16 đến dưới 18, nhóm người ở lứa tuổi này muốn cái gì thì chăm sóc cái đó, không cần thiết phải biến họ thành trẻ em để được chăm sóc" 

ĐBQH Trương Trọng Nghĩa
ĐBQH Trương Trọng Nghĩa

Cùng quan điểm với ĐB Nghĩa, Phạm Khánh Phong Lan (Thành phố Hồ Chí Minh), ĐB Nguyễn Thị Kim Thúy (Đà Nẵng), nhận định không cần thiết phải tăng độ tuổi trẻ em vì như vậy nhóm người ở độ tuổi này sẽ mất đi nhiều quyền lợi. 

Nhất quán quan điểm đã thể hiện ở kỳ họp trước, ĐB Phạm Khánh Phong Lan nêu ý kiến, phản đối việc tăng tuổi được coi là trẻ em.

Để bảo vệ quan điểm của mình, bà đưa ra hai ví dụ thực tiễn: Với Luật nghĩa vụ quân sự, nếu đất nước lâm nguy phải tổng động viên, chẳng lẽ chúng ta tổng động viên cả trẻ em? Ngoài ra, tăng lên 2 tuổi sẽ dẫn đến tình trạng trẻ em xâm hại lẫn nhau, yêu nhau cũng là phạm luật. Và nói một cách hình tượng, ngành y tế phải xây thêm khoa sản trong các bệnh viện Nhi.

Nhất mực bảo vệ quan điểm của mình, ĐB Hoàng Đức Thắm (Quảng Trị) còn đề nghị trước khi Quốc hội thông qua dự án Luật, cần có sự biểu quyết của các đại biểu Quốc hội đối với việc điều chỉnh độ tuổi trẻ em lên thành dưới 18 tuổi.

Tuy nhiên, trái chiều với quan điểm trên, ĐB Đinh Xuân Thảo (Hà Nội) đồng ý với quan điểm điều chỉnh tuổi của trẻ em lên dưới 18 tuổi. Ông cho rằng xuất phát từ lý do sinh học, tâm sinh lý thể chất trẻ em. Đây là đội tuổi mà y học đã chứng minh sự phát triển hoàn hảo. Điều này cũng đã được quy định ở Hiến pháp và luật của Việt Nam. Theo đó, người đủ 18 tuổi trở lên có quyền bầu cử - đó chính là dấu mốc để xác định tuổi thành niên. 

Theo ĐB Đinh Xuân Thảo, việc nâng tuổi trẻ em lên dưới 18 tuổi là mở rộng phạm vi điều chỉnh của Luật, giúp các đối tượng trẻ em được quan tâm, chăm sóc, giáo dục nhiều hơn, đó là sự tiến bộ. 

Về tên gọi của Luật. đa số các đại biểu tán thành với báo cáo giải trình, tiếp thu của Ủy ban Thường vụ Quốc hội về việc đổi tên Luật hiện hành thành “Luật trẻ em.”  Các ĐB cho rằng việc đổi tên sẽ phản ánh đầy đủ hơn nội dung và phạm vi của Luật, tương tự như tên của một số luật về đối tượng đặc thù đã được Quốc hội thông qua như Luật thanh niên, Luật người cao tuổi, Luật người khuyết tật. 

Cũng trong phiên thảo luận hôm nay, các ĐB cũng đã thảo luận rất sôi nổi về quyền của trẻ em. 

Việc dự án Luật quy định quyền trẻ em gồm 25 quyền đã tiến gần đến các nhóm quyền cơ bản quy định tại công ước Liên Hợp quốc về quyền trẻ em. Tuy nhiên, các ĐB cũng nhận định: nếu chỉ liệt kê đầy đủ các quyền trẻ em nhưng không có cơ chế bảo vệ quyền, trẻ em vẫn là đối tượng dễ bị xâm hại nhất. Tự bản thân trẻ em không thể tự bảo vệ quyền của mình trước những nguy cơ bị tổn hại, vì vậy trách nhiệm thực hiện quyền trẻ em phụ thuộc vào người nuôi dưỡng, người giám hộ, sau đó là nhà trường, các cơ sở nuôi dưỡng giáo dục và cả hệ thống chính trị./.

Đọc thêm