Sau 5 ngày điều trị một bệnh viện tư ở TP HCM, anh N.X.H (44 tuổi, Bình Thạnh) thoát khỏi nguy cơ sốc nhiễm trùng, suy đa tạng do “vi khuẩn ăn thịt người”. Trước khi xuất viện, anh được xét nghiệm chức năng gan, thận, khả năng đông máu… đều phục hồi tốt.
Anh H kể lại, trước nhập viện 7 ngày, anh chở mèo nhà lên Tây Ninh chơi. Mèo hốt hoảng khi bị ba chú chó sủa ở nơi xa lạ nên cắn vào ngón trỏ tay trái của anh.
Nghĩ mèo đã tiêm vaccine phòng bệnh dại, anh H không rửa tay, sát khuẩn vết thương ngay. Chưa tới 2 tiếng, ngón tay của anh sưng đỏ, có mủ, đau nhức, thi thoảng cơ ngón tay giật liên hồi. Sáng hôm sau, anh đi tiêm vaccine phòng bệnh dại và uốn ván, đồng thời mua thuốc kháng sinh uống. Tình trạng sưng có giảm nhưng ngón tay vẫn đau nhức.
3 ngày sau, anh H bắt đầu sốt nhẹ, tới đêm thì sốt cao hơn kèm đau nhức toàn thân. Ngày hôm sau anh được đưa đi khám tại một bệnh viện tư ở TP HCM.
Tại đây bác sĩ cho biết, người bệnh nhập viện trong tình trạng sốt cao, đau nhức cơ và các khớp tay chân, đau lưng, có vết thương sưng mưng mủ ở ngón trỏ tay trái, khó thở… Do mèo đã được tiêm vaccine phòng bệnh dại, bản thân người bệnh cũng tiêm phòng dại và uốn ván nên bác sĩ nghĩ nhiều đến khả năng người bệnh bị nhiễm trùng huyết do vi khuẩn hoặc vi rút tấn công, chưa loại trừ nhiễm Bartonella vi khuẩn gram âm thường xuất hiện ở người bị mèo cào hoặc cắn.
Tiếp đó anh H được điều trị bằng truyền kháng sinh, truyền dịch, thở oxy. Đồng thời anh được cấy máu, xét nghiệm chức năng gan thận, đông máu. Kết quả cấy máu phát hiện nhiễm “vi khuẩn ăn thịt người” Burkholderia Pseudomallei gây ra bệnh Whitmore khiến nhiễm trùng nặng, chức năng gan, thận giảm, rối loạn đông máu, giảm tiểu cầu. Đồng thời, nhờ xét nghiệm nên bác sĩ phát hiện ra anh H bị tiểu đường type 2.
"Do bệnh nhân đường huyết cao không được kiểm soát khiến tình trạng nhiễm trùng dễ diễn tiến nặng nhanh chóng. Nếu điều trị chậm hơn 1 ngày anh H có nguy cơ rơi vào hôn mê, sốc nhiễm trùng suy đa tạng, hoại tử ruột, thậm chí tử vong", bác sĩ thông tin.
Dù được điều trị tích cực sớm bằng kháng sinh, điều chỉnh đường huyết, dịch truyền ngay trong ngày đầu nhập viện nhưng do vi khuẩn Burkholderia trong tồn tại trong máu lâu, đã tấn công cơ thể từ trước, làm anh H bị biến chứng tổn thương đa cơ quan, rối loạn đông máu… Ngày thứ 2 sau nhập viện, các bác sĩ đã hội chẩn thống nhất thay huyết tương cấp cứu. Sau thay huyết tương 1 lần, tình trạng bệnh nhân ổn định hơn, các chỉ số xét nghiệm viêm hay chức năng cơ quan dần hồi phục.
1 ngày sau đó, anh H hết mệt, tỉnh táo hơn, không còn đau nhức cơ, khớp, chức năng đông máu hồi phục, chức năng gan, thận ổn.
Hiếm khi người bệnh bị mắc Whitmore do lây truyền từ người khác. Bên cạnh con người, nhiều loài động vật dễ bị nhiễm bệnh Whitmore gồm: cừu, dê, heo, ngựa, mèo, chó, gia súc… Ở trường hợp của anh H, anh đã không sát trùng ngay sau khi mèo cắn mà tiếp tục bưng bê đồ đạc, tiếp xúc với môi trường đất, nước xung quanh. Có thể, anh nhiễm bệnh vì môi trường xung quanh chứa nguồn bệnh, chứ không phải từ mèo. Mèo chỉ là vật trung gian cắn tạo vết thương cho vi khuẩn xâm nhập.
Thời gian tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh cho tới lúc xuất hiện triệu chứng chưa được xác định rõ. Một số trường hợp xuất hiện triệu chứng chỉ sau vài ngày, thậm chí đến nhiều năm sau. Nhìn chung, các triệu chứng thường xuất hiện từ 2-4 tuần sau tiếp xúc với nguồn bệnh. Khi bị nhiễm Whitmore, người bệnh thường có các triệu chứng sụt cân, sốt, đau ngực, đau bụng, đau cơ, đau khớp, đau đầu, co giật…
Người có bệnh nền như: tiểu đường, suy gan, suy thận, bệnh huyết học, ung thư, HIV, bệnh phổi mạn tính… khi nhiễm “vi khuẩn ăn thịt người” dễ phát triển thành bệnh Whitmore, khiến bệnh diễn tiến xấu nhanh chóng.
Để phòng bệnh Whitmore, bác sĩ hướng dẫn người có vết thương ngoài da, người mắc bệnh tiểu đường, suy thận mạn, suy gan, suy giảm miễn dịch… nên tránh tiếp xúc trực tiếp với đất và vũng nước đọng. Nông dân nên mang ủng khi đi xuống ruộng giúp ngăn ngừa nhiễm trùng qua chân. Nhân viên y tế nên sử dụng mặt nạ, găng tay, áo choàng khi tiếp xúc với người bệnh nhiễm Whitmore.