Nàng chủ động nhắn tin: “Anh không nhớ hoa hồng sao?”. Tôi nhớ chủ nhân của số điện thoại này. Chính là nàng, người con gái tôi đã tìm đến qua lời giới thiệu từ một người bạn. Như bao người con gái làm công việc nhạy cảm, có khách thì chiều. Nhưng buổi đó nàng cho tôi một sự ngỡ ngàng. Tôi đến địa chỉ khách sạn mà nàng cho trước. Chừng mười phút sau nàng đến với bông hồng đỏ thắm trên tay. Trời hôm đó tãi tung màu nắng, đẹp dịu dàng như nụ cười của nàng. Tôi chưa thấy ai có nụ cười cuốn hút như thế. Ở khung cảnh này, tôi ngỡ nàng đang đến với tôi như một người tình nhân, chứ không phải một cô gái dịch vụ nhạy cảm đến chiều khách hàng. Căn phòng được thơm thêm bởi hương phấn từ nàng tỏa ra, dịu nhẹ mà cuốn hút.
“Với khách nào em cũng cầm hoa đến thế này ư?”, tôi hỏi. Nàng nói rằng, mình vào nghề chưa lâu và làm nghề như một nỗi tủi nhục vì không còn lựa chọn nào khác. Bông hồng kèm những lần gặp khách giống như một điểm nhấn mà nàng muốn khác người. Và tôi, lần đầu tiên gặp nàng, đã bị cuốn hút không chỉ bởi vẻ đẹp mà còn cả bông hoa đã nở trên tay nàng. Tôi thơm nhẹ vào bông hồng và mái tóc óng mượt của cô chủ nhân cầm hoa. Chợt giọng nàng chùng xuống. “Chưa có ai quan tâm đến bông hồng, trừ anh. Khách họ đến, ai quan tâm thì chỉ nhắc đến một câu về hoa, còn anh đã hôn lên nó, rất từ tốn”. Như được cổ vũ, tôi thơm thêm một lần lên đóa hồng, nó đã trở thành một điểm nhấn của căn phòng. Có nó, dường như cả hai chúng tôi quên mất việc cốt yếu của cuộc gặp này. Tôi quên mất chuyện mình cần giải quyết nhu cầu, chứ không phải cần một cuộc giới thiệu về hoa. Tất nhiên, rồi cũng đến công đoạn tôi cần. Trong tâm hồn nhiều vết thương của tôi, tự nhiên thấy xúc động khủng khiếp và muốn đi sâu hơn nữa, là hỏi tên nàng. “Em tên Thảo Hiên”. Nàng nói thế, mái tóc xõa tung và bờ vai trắng quyến rũ.
Xong việc, chúng tôi chia tay nhau. Nàng tặng lại nụ cười và bông hồng được trao cho tôi. Tôi đã nhớ nàng suốt ba ngày trời và nụ cười tỏa nắng nhuộm hương ấy đã chiếm trọn tâm trí suốt ngày hôm đó, cho tới khi sự ngột ngạt của cuộc sống cuốn đi, nhổ tôi khỏi mọc rễ trong bờ đất mỡ màu của nàng. Một tháng sau, tôi bải hoải và rã rời quên cuộc gặp gỡ hôm đó, lòng nhủ lòng tìm một bờ bến khác. Và nàng nhắn tin. Hương hoa dội lại nỗi xúc động khiến tôi bấm máy gọi. Một cuộc gặp đã nhanh chóng được hẹn. Nàng vẫn đến với một bông hồng. “Hôm nay anh bảnh hơn lần trước gặp em”. Nàng nói. Hẳn nhiên rồi, hôm đó tôi quá mệt mỏi và hôm nay chuyện cá nhân đã dịu đi. “Anh không nhớ gì đến em thật ư, còn em thì lại nhớ anh”. Câu nói của Thảo Hiên làm tôi xốn xang. Hẳn là nàng có tâm sự gì đó, ít nhất là điều muốn chia sẻ với tôi. Điều đó chạm vào quả tim từng muốn buông xuôi sự sống quý giá này để về cõi khác hoặc sẽ chẳng phấn đấu làm gì nữa. Điều nàng nói tự nhiên gợi cho tôi một cảm giác là mình cần cho một người và chở che cho người đó. Vậy em là ai trong dòng đời tấp nập này, em đến từ đâu và cuộc sống của em bi đát ra sao để nổi trôi vào con đường nhuốc nhơ? Chúng tôi nằm bên nhau trên giường, tuyệt nhiên không diễn ra cảnh bán mua tình ái. Cả hai đang rơi vào một trạng thái khác, cần sẻ chia.
Nàng kể chuyện. Một cuộc tình đến nhau và mau chóng tan vỡ. Nàng muốn giữ lại đứa con nên đã giấu gã chồng tính tình nông cạn và bạc ác. Gia đình nàng từng hy vọng vào cuộc hôn nhân có sự tính toán kỹ lưỡng của họ, nhưng Thảo Hiên thì không. Nàng bị động, nghe theo sự sắp xếp của gia đình và sự cay nghiệt của cuộc sống đã cuốn lấy. Về làm dâu thị xã, bố mẹ ở quê tin rằng con gái sẽ sống sung sướng, nào ngờ vài hôm sau Thảo Hiên trở về, mặt mũi sưng húp, cơ thể tím bầm nhiều vết thương. Bố mẹ chồng gọi về, dăm bữa nửa tháng nàng lại chịu một trận đòn roi. Nàng cũng bàng hoàng nhận ra gã chồng đã dính nghiện. “Sao người ta cũng lấy chồng mà sướng, còn mình khổ thế hả giời?”, Thảo Hiên thốt lên như thế. Nàng không nhớ mình chịu những đòn bạo lực như thế bao nhiêu lần, chỉ biết toàn thân đã kiệt quệ và không còn sức sống. Nàng ân hận vì nhẹ dạ đồng ý lấy một người mình thật sự chẳng hiểu gì. Đêm hôm ấy trời lễnh loãng một màu buồn tủi, nàng bị mắng nhiếc thậm tệ. Gã chồng vung tay huých mạnh vào mặt khiến nàng tối sầm và đổ máu. “Tôi không thể chịu đựng nổi anh nữa. Tôi sẽ đi, chẳng chờ anh đuổi!”. Nàng ôm bụng và dứt áo ra đi. Phải tự làm lấy mà sống thôi. Thảo Hiên đi làm thuê, với đứa con lớn dần trong bụng. Nơi đô hội, sống với trong trạng thái bồn chồn, nàng đã gá nghĩa với một kẻ tưởng tốt bụng, hóa ra cũng chỉ là kẻ lợi dụng. Chút ít vốn liếng dành dụm được để phòng khi sinh con đã bị lừa sạch. Nàng về nương nhờ cha mẹ nơi quê, sinh và nuôi con. Miền quê lại mở rộng cánh tay đón mẹ con nàng.
“Con em được hai tuổi thì em gửi cháu cho bố mẹ, về thành phố làm thuê. Rồi anh biết không, cạm bẫy ở thành phố, thói ích kỷ đã khiến em không còn cách nào khác và em thành ra đứa con gái như bây giờ…”, nàng nói. Giọt nước mắt long lanh vừa rơi xuống. Tôi ngồi dậy đưa tay lên má nàng, đôi má rất ấm. Tự dưng nàng ngả vào lòng để tôi ôm trọn. Dù chẳng phải ai đau khổ cũng trở thành một cô gái làng chơi, nhưng tôi có cảm giác nàng đã rất cố gắng nhưng không còn cách nào khác. Chắc nàng cũng như tôi, muốn có cuộc sống hạnh phúc và hết lòng vì nó, nhưng xoay sở đủ rồi vẫn chẳng thể thay đổi được. Tôi có ác bạc gì với tổ ấm bé nhỏ của mình, thế mà nó vẫn vỡ tan, dù bản thân hết lòng vun đắp. Tôi khóc cho sự chia ly bởi lòng hy vọng quá nhiều. Để chạm tay được vào cái gọi là hạnh phúc, sao khó thế!
Bỗng chốc, chúng tôi thấy mình là hai con người nhiều vết thương cần nhau.
Nàng khóc nhiều hơn khiến tôi cũng phải chặn dòng nước mắt của mình. Tôi nói: “Chúng ta là hai đứa nhiều khổ đau, dù thế nào thì cũng đã một lần đò. Nhìn khuôn mặt mọng nước của em, anh thấy rất nhiều tâm trạng”. Nàng xiết chặt hai cánh tay ngang người tôi, để tôi hôn lên mái tóc bồng bềnh. “Em đã cầm bông hồng mỗi lần đi khách, thật ra muốn ướp hương cho một thời khổ đau và tuyệt vọng. Em hằng mong có người thông cảm, sẻ chia. Và anh chính là người đó, đã đến với em. Anh cũng là người đang có vết thương”.
Lời Thảo Hiên buông xuống căn phòng được xức thơm hoa hồng. Tự nhiên bông hồng trở nên vĩ đại trong bối cảnh này. Hương hoa tắm đẫm cho buổi gặp thứ hai sướt mướt của tôi và nàng. Thảo Hiên gợi: “Anh hãy chia sẻ về chuyện của anh đi”. Tôi thành thực không muốn nhắc đến và rồi đã đúc lại một câu: “Anh có vợ, con gái, nhưng vợ anh đã lìa xa anh bởi tính luôn đứng núi này trông núi nọ”.
-“Em biết anh là người sống có trách nhiệm. Nhìn vào gương mặt anh, em thấy điều đó”, nàng khẳng định.
-“Dù vậy thì anh đã thất bại, không giữ được tổ ấm”.
Thảo Hiên nói:
-“Chúng ta đều chẳng cưỡng nổi số phận. Em đã nghĩ kỹ rồi. Em từng chẳng muốn sống tiếp, nhưng có người khuyên, được sinh ra làm người đã là một diễm phúc, sao phải kết thúc nó”.
Đúng là nàng đã học được nhiều thứ từ thất bại và đớn đau. Tự nhiên tôi muốn hôn nàng khủng khiếp. Và chính nàng đã chủ động làm điều đó trước. Cả hai quấn lấy nhau, như một đôi tình nhân khao khát thật sự, cần nhau, chứ không phải những kẻ chỉ cần thể xác…
Sau lần gặp thứ hai, mọi chuyện chưa thể được quyết định ngã ngũ, bởi tôi chưa hiểu nhiều về nàng. Thảo Hiên chắc cũng mang tâm trạng đó. Tôi cảm giác cần nàng và mong một kết cục nào đó. Tôi đã theo Thảo Hiên về quê. Bà mẹ và con nàng ôn tồn đón tôi. Nhìn con nàng, tôi nghĩ đến con gái mình. Cả hai đứa nhỏ đều không đáng chịu cảnh chia ly. Nụ cười của chúng cần một bầu không khí ấm cúng để tỏa sáng. Tôi ôm con của Thảo Hiên như đã ôm con của mình. Tôi cần con như nó đã cần tôi. Nhưng vì sao ra nông nỗi này? Tổ ấm chính là nơi mỗi người trú ngụ và được xoa dịu vết thương sau những tổn thương ngoài đời. Tôi và nàng đều mất và trong mắt nàng, tôi thấy một loạt câu hỏi đặt ra cho tôi. Hình như nàng chưa sẵn sàng hỏi trực tiếp.
Tôi đến với nàng ba lần nữa, giống như những cặp tình nhân hẹn hò nhau. Nàng vui vẻ đón nhận cảm xúc của tôi. Một chiều, đưa nàng lên đài quan sát của tòa cao ốc, tôi đã nắm chặt tay Thảo Hiên như thể chúng tôi đã sẵn sàng chia sẻ, nâng đỡ. Nàng dựa vào vai tôi, nhẹ nhàng hát một khúc ca. Tin nhắn làm rung điện thoại trong túi áo lúc tôi vừa muốn đặt lên môi nàng một nụ hôn. Là chồng cũ của nàng, gã muốn nói lời xin lỗi và mong nàng tha thứ. Thời gian vừa qua, gã đã ném mình vào bi kịch và giờ bệnh tật đầy mình. Một bên chân còn hoại tử. Gã sắp trở thành kẻ tàn phế. Khuôn mặt nàng thất thần, tím lại, chìa tin nhắn cho tôi đọc. “Em phải làm sao đây?”. Một câu hỏi giống như một lời cầu cứu. Tôi sẽ phải làm gì? Nàng và gã chồng chưa ly dị. Tôi sẽ khuyên nàng về tha thứ và gã, hay sẽ động viên để nàng là của tôi? Thôi, em hãy lựa chọn theo con tim mình mách bảo. Nếu coi tôi chỉ là một kẻ qua đường, tôi cũng chấp nhận. “Anh không muốn làm em khổ. Em hãy làm những gì mình suy nghĩ”, tôi nói. Nàng dựa đầu vào vai tôi. Dòng nước mắt rơi đầm đìa vai áo…
Có thể Thảo Hiên sẽ về, dứt khoát chia tay gã chồng cũ và ẵm con đi tìm một bến mới. Hay nàng sẽ tha thứ, để hàn gắn với một kẻ đã hành hạ mình. Dù thế nào, tôi cũng muốn nàng tìm về được một bến bình yên.
Truyện ngắn của Hải Miên