Xứ tuyết

(PLVN) - Nhắc tới văn học Nhật Bản đương đại bạn sẽ nghĩ ngay đến những cái tên như: Murakami Haruki (Rừng Na Uy, Biên niên ký chim vặn dây cót, Kafka bên bờ biển...), Banana Yoshimoto (Kitchen, Hồ…)… Vậy nếu muốn tìm về những giá trị Nhật Bản cổ xưa, nơi có những lễ hội như chặt trúc, bắt đom đóm… nơi có vẫn có những Geisha ca hát, nơi người ta chìm trong vẻ đẹp ước lệ của bốn mùa, ta phải đi lùi thời gian tìm đến Kawabata Yasunari, người đã đạt Nobel văn học năm 1968 với lời ca ngợi từ Viện Hàn lâm Thụy Điển: “Ông là người tôn vinh cái đẹp hư ảo và hình ảnh u uẩn của hiện hữu trong đời sống thiên nhiên và trong định mệnh con người’’.
Xứ tuyết

Xứ tuyết - tác phẩm đã đưa tên tuổi của Kawabata Yasunari đi khắp thế giới - được ông bắt đầu viết năm 1934 và phải mất 13 năm để hoàn thành tức năm 1947. Tác phẩm đã thể hiện trọn vẹn tài năng và nỗi lòng của người nghệ sĩ trong thời kỳ đổi thay.

Bối cảnh của tác phẩm đặt tại một thị trấn xa xôi đâu đó phía tây rặng Alps Nhật Bản (dãy núi chia đôi đảo Honshu). Truyện theo bước chân của chàng Shimamura - người sinh ra và lớn lên trong một nhà giàu có ở Tokyo. Chàng đến xứ tuyết ba lần vào mùa Xuân, Thu và Đông. Mỗi lần chàng đến xứ tuyết chàng đều kinh ngạc trước vẻ đẹp thiên nhiên, núi rừng xứ ấy.

Bằng con mắt của một họa sĩ Nhật Bản cổ điển, tác giả đã miêu tả thiên nhiên mang với đầy đủ cảm xúc và hương vị khác nhau, từ những vẻ đẹp giản dị, gần gũi với cuộc sống như mảnh vườn, bụi tre, vựa lúa, sang những vẻ cô đơn, tịch mịch, lưu dấu thời gian như những cây bá hương cô độc hay những con tàu cổ bị bỏ quên rồi trong sự lạnh giá của mùa đông, tác giả nêu bật lên cái mong manh, u buồn và giữa bầu trời đêm đầy sao, tác giả mang lại cho độc giả sự kỳ ảo, u huyền.

Trong lần đầu tiên thăm xứ tuyết, chàng đã gặp nàng Geisha Komako. Người con gái đại diện cho vẻ đẹp nữ tính tràn trề, mạnh mẽ, tương phản giữa thánh thiện và trần tục, giữa tỉnh táo và đam mê...

Trong lần thứ hai đến xứ tuyết vào mùa đông và trong ánh sáng mờ ảo, Shimamura mê mẩn ngắm khuôn mặt người thiếu nữ ngồi đối diện với chàng ngời lên trên tấm kính cửa sổ toa tàu, với vẻ đẹp vừa huyền ảo vừa siêu phàm, với sự duyên dáng kỳ lạ của khuôn mặt trôi qua phong cảnh ban đêm.

Shimamura say đắm Komako nhưng trong chàng luôn hiện diện ánh sáng kỳ ảo lóe lên từ Yoko. Xúc cảm tình yêu của chàng dành cho Yoko ngày càng lớn dần khi chàng cảm nhận được cái mờ ảo và mong manh của vẻ đẹp khó diễn tả ấy, một vẻ đẹp chàng khao khát theo đuổi và nắm bắt cả đời.

Xứ tuyết không chỉ là tác phẩm đẹp mà còn là một tác phẩm buồn mang đầy ẩn dụ của Yasunari Kawabata, nó không chỉ thể hiện tài năng mà còn thể hiện những băn khoăn suy ngẫm và sự bất lực của tác giả trên con đường đi tìm cái đẹp.

Đọc thêm