Giọt trăng dưới biển

(PLVN) - Biển Hồng Vàn đẹp, là cái đẹp của một người phụ nữ kiều diễm, nhưng đỏng đảnh khó chiều.
Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)

Buổi sáng nàng biển trong trẻo, êm ả, dịu dàng vỗ về chiếc váy màu xanh thiên thanh lên bãi cát mịn. Khi trưa vừa tới, mặt trời lên tới đỉnh đầu, nàng biển mở to đôi mắt trong vắt, khiến cho mọi người như có thể nhìn đến tận đáy tâm hồn của nàng. Vậy mà chiều vừa dịu cơn nắng hè, nàng đã lại giận dỗi vu vơ, xô những con sóng ồn ào, khiến mọi người chẳng dám bơi ra xa nữa.

Nhưng đối với tôi, biển hấp dẫn nhất là khi chập choạng giữa chiều và tối. Lúc những cơn sóng bạc đầu trơ trọi lại một mình, thủy triều lên dần trong ráng chiều đỏ hồng, ở phía xa xa, vầng trăng khuyết lờ mờ hiện lên từ lúc nào. Biển gần tối bao giờ cũng vắng người, các gia đình lục đục đi về, vài hàng quán bắt đầu thu dọn. Những ngôi nhà gỗ xung quanh lên đèn, tiếng bát đũa, gọi nhau đi ăn cơm ríu rít. Chỉ còn lại biển vẫn lặng lẽ vỗ, mùi muối mặn - cái mùi hơi tanh tanh hòa vào không khí đang nguội dần của hè. Những mảnh rêu cuộn lên, tràn xuống trong cơn sóng ngày một to. Ở phía xa ngoài biển khơi rộng lớn, mấy hòn đảo mờ ảo như bị phủ một lớp sương khói, rồi khuất dạng trước tầm mắt con người.

Trong buổi tàn dư cuối ngày, tôi bước xuống biển, dòng nước ấm áp xuyên qua những ngón chân, lớp cát mịn chìm vào bóng tối khi những tia nắng cuối cùng lặn về phía Tây. Bóng tối dần phủ lên mặt biển, cơn sóng dập dềnh khiến người đứng trong dòng nước chếnh choáng như đang say. Nhưng chỉ ở dưới biển, ta mới có thể cảm nhận rõ được vẻ đẹp của vầng trăng. Khi những vệt trăng bạc in lên trên mặt nước, ánh trăng nhập nhòe, dợn sóng rồi vỡ tan vào bờ cát vàng. Trăng ở biển rộng lắm, xa lắm, cứ như mắc võng trên bầu trời. Ấy vậy, mà vào những ngày rằm, mười sáu, mười bảy trăng lại to và tròn đến kỳ lạ.

Nếu như trăng ở thành phố khiến con người ngẩn ngơ, trăng ở các vùng núi làm du khách yên tĩnh cõi lòng, thì trăng trên biển lại khác, từng giọt ánh bạc rơi xuống những cơn sóng dập dềnh, đưa con người trôi về các ký ức ngọt ngào của cuộc đời. Đó là nụ cười của ai đó, là cặp mắt thơ mộng, một đôi môi mềm xinh. Là thứ tình yêu tuổi trẻ vội vàng, nồng nhiệt, day dứt như những câu thơ của Xuân Diệu. Gió biển rì rào tựa người bạn đang cất khúc hát xưa cũ “Dịu dàng đàn ánh tơ xanh/ Cho gió du dương điệu múa cành/ Cho gió đượm buồn, thôi náo động/ Linh hồn yểu điệu của đêm thanh”. Chao ôi! Ánh trăng trên bờ biển mới ngây ngất làm sao. Khiến con người như muốn trầm mình uống từng ngụm trăng long lanh, để được bước vào cái thế giới tiên cảnh khó mà đến được.

Biển vừa chạm vào đêm tối, bỗng trở nên huyền bí đến kỳ lạ, như một người phụ nữ bí ẩn. Biển hoang dại hơn với cơn sóng vỗ, cùng tiếng “ào ào” ồn ã. Ở phía xa kia, nơi đường chân trời rộng vô tận, không ai biết thứ gì đang chờ đợi. Gió biển buổi đêm lồng lộng, man mát hất tung mái tóc, trêu đùa mọi người ở xung quanh. Chốc nữa thôi, ở phía xa sẽ xuất hiện những con thuyền đi đánh cá ban đêm, ánh sáng từ những ngọn đèn le lói như hàng chục con đom đóm trên biển. Đằng sau tôi, rừng cây phi lao lộng gió, bao phủ những ngôi nhà gỗ khi màn đêm lan ra mọi ngóc ngách. Những ánh đèn dần yếu đi, rồi tắt lịm, mọi người đang chìm vào một giấc ngủ không mộng mị trong không khí trong trẻo của biển và rừng núi.

Giữa một màn đêm tịch mịch như vậy, tôi đã tự hỏi, liệu những con người ở đây có biết về một khuôn mặt khác của biển khi đông đến. Vào lúc đó, “nàng thơ” của chúng tôi hóa thành một con rồng giận dữ. Không còn ánh nắng dịu dàng, đợt sóng vỗ êm ả, bầu không khí ấm áp nữa. Thay bằng những cơn gió lạnh lẽo ào ào, từng đợt sóng biển gầm gừ, cuồn cuộn. Biển lúc đó chẳng ai dám tới, không ai bước xuống, cũng vắng lặng như lúc này. Khi ấy, chỉ còn một vài du khách lai vãng vì nhớ mùi muối mặn, nhớ vị tanh tanh của biển cả và cảm giác chạm chân xuống dòng nước mát trong của mẹ thiên nhiên.

Tôi nhắm mắt lại trong bầu trời đêm tĩnh mịch. Nghe bài ca của sóng vỗ và muôn vàn thủy sinh ở dưới đại dương bao la kia. Tôi tự hỏi chúng thấy gì trong đêm tối này, ở hàng trăm, hàng nghìn mét dưới đáy đại dương. Phải chăng, chúng cũng đang ngước lên bầu trời, nhìn ánh trăng, tự hỏi vệt sáng bạc rơi trên nước là gì? Chúng sẽ ngoi lên đớp đớp, như muốn uống giọt sữa của mẹ thiên nhiên và hòa vào toàn hơi thở của trái đất này. Chúng có cảm nhận được vị của đất liền không? Của không khí, oxi mà những loài ở trên cạn như chúng tôi đang sống mỗi ngày?

Tôi nhớ về thời thơ ấu, khi nhìn những người thanh niên trong phút bốc đồng của tuổi trẻ chạy đã chạy xuống biển để tắm đêm. Ánh trăng bao phủ họ, họ dập dềnh như những con bướm đêm trên bờ biển. Tiếng cười của họ hòa vào đợt sóng vỗ, “leng keng” giống những giọt đàn đánh lên trong đêm mưa mùa hè. Tôi bỗng thầm nghĩ, liệu rằng, những sinh vật biển lúc này có như tôi, muốn lao đến một bến bờ hoang dại, mới mẻ, để chìm vào bóng đêm, vào tiếng ào ào, rì rào của những cơn sóng đang vỗ về lên mặt cát. Để được hòa mình trọn vẹn vào thế giới này dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.