Phải lúc cầu vượt cung, kiếm được người giúp việc trong gia đình trở thành chuyện vô cùng khó. Ấy thế mà, tìm được người rồi, chuyện ăn ở hòa hợp osin - nhà chủ sao cho lâu bền mới lại càng là vấn đề nan giải.
Chỉ cái tội da trắng, chân dài…
Chị Hạnh (Hà Nội) sau thời gian nghỉ sinh 4 tháng, cộng 1 tháng “xin thêm” vì con còn non, nhà lại không có ai chăm em bé, hí hửng vì tuyển được em giúp việc muôn phần như ý: Trẻ, khỏe, ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, lại rất yêu trẻ con.
Cô giúp việc mới đang tuổi thanh niên quả thực giúp được cho chị Hạnh nhiều. Ngày nào cũng vậy, đều đặn 6 giờ sáng rất ý thức dậy quét sân, dọn dẹp nhà dưới, luộc bình, pha sữa cho em bé ăn. Trong khi vợ chồng chị Hạnh ăn sáng chuẩn bị đi làm thì cô giúp việc yêu trẻ đã xoắn xuýt lấy em bé rồi.
Trưa chị Hạnh đảo một lát qua nhà cho con “ti”, ăn trưa và nằm nghỉ ôm con, mọi việc cơm nước đến dọn dẹp cô giúp việc chăm chỉ lại lo tất.
Ca chiều ở cơ quan chị không phải lo lắng gì, vì con đã có người trông nom, chăm sóc rất cẩn thận. Tan sở về đến nhà chị còn mỗi việc tắm cho con, đi tắm, rồi hai mẹ con lại ôm nhau đợi bố về trong khi cô giúp việc chuẩn bị bữa tối.
Dễ thở với việc nhà là thế, nhưng cũng có đôi lúc chị chột dạ bởi lẽ: Cô bé giúp việc ấy, dù ngoan ngoãn, đúng mực nhưng phải cái “tội” da trắng, chân dài.
Lúc mới tuyển về chị vô tâm không để ý, nhưng thấy bạn bè chồng đến chơi nhà ai cũng ngỡ ngàng khen vẻ ưa nhìn của cô bé còn đang tuổi thanh niên, chị đâm cảnh giác.
Con mắt đàn ông không sai, cô bé từ ngày ở quê lên, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, trắng trẻo hồng hào hơn. Lại được chị cho vài bộ quần áo ở nhà mặc vào nom càng trẻ trung, xinh xắn. Cô bé cao, chẳng bù cho chị, đã thấp còn đậm người vì mới sinh con, eo ót lùm nhùm một rổ, động đâu cũng thấy mỡ thừa, mặt mũi đã xuất hiện nếp nhăn do xọp đi vì thức đêm, lại việc cơ quan căng thẳng…
Bữa rồi mò lên một diễn đàn nghe các mẹ kể chuyện osin gia đình quyến rũ ông chủ chị càng thêm lo. Cái kinh nghiệm chọn người giúp việc 40-50 tuổi, khỏe nhưng phải xấu, không vướng bận gia đình càng tốt sao đến giờ chị mới hay?.
Lo lắng vỡ òa khi có lần đối tác của chồng đến chơi nhà, điềm nhiên chào và coi osin là... vợ chủ. Còn rối rít khen đi khen lại rằng chồng chị lấy được cô vợ trẻ lại thật xinh. Phen này dù có ra sao chị cũng quyết cho cô bé ấy về. Cứ cho là cô rất đúng mực, nhưng còn chồng chị, đàn ông dễ bị cám dỗ… Rồi chị sẽ đền cho cô ấy cả tháng lương, đi kiếm một bà chừng 40-50 tuổi, “cho nó lành”.
… và thích “làm lãnh đạo”
Nhà bà Tám có hai vợ chồng, tuổi cũng xập xệ về chiều, các con khôn lớn ra riêng ở cả. Hai ông bà còn khỏe, còn nhúc nhắc nghề làm và bán khung. Phải vụ người ta đặt hàng đông, ông bà tìm người giúp việc lo cơm nước, phụ bán hàng và đánh khung luôn thể. Ai ngờ cô osin quen việc và nhanh nhẹn quá, quán xuyến đâu ra đấy. Thế là bà ngon ngọt dỗ cô ở lại với ông bà.
Cô giúp việc được hứa hẹn tăng lương, trả thêm cả tiền đánh khung, nhẩm tính cứ ở với ông bà đến hết năm cũng có số vốn kha khá mang về sửa lại căn nhà dưới quê, có khi còn sắm sửa được vật dụng, nên đồng ý.
Được nuông chiều, biết ông bà chủ tín nhiệm, cô giúp việc có phần thoải mái về lời ăn tiếng nói, cả cách sinh hoạt. Thông thạo công việc, cô đâm “ngứa mắt” khi ông bà chủ làm “sai quy trình”. Với bà thì cô chưa dám, chứ với ông, có lần cô quát đến hàng xóm cũng phải nghe thấy vì tội “nhờ ông đặt cái nồi cơm cũng không xong, đổ bao nhiêu là nước thế này”. Rồi những lúc đang dở tay giặt quần áo mà có khách gọi mua hàng, cô ời ời hô “ông ra mà bán!”…
Ông bà đã quen cảnh “coi osin như con”, chín bỏ làm mười vì nó được việc. Một thời gian sau, vợ chồng anh cả dọn về ở chung, với lý do cho thằng cháu tiện đường đi học “trên phố”, lại có ông bà trông nom khi bố mẹ nó đi làm.
Mâu thuẫn bùng phát và trở nên căng thẳng khi “osin của bố mẹ chồng” quyết không chịu phục vụ nàng dâu. Lấy lý lẽ “ông bà thuê cháu thì cháu chỉ biết có ông bà”, cô osin thạo việc cấm có động tay vào việc gì dính dáng đến anh con giai và chị con dâu. Quần áo chị con dâuvứt đấy, osin không giặt. Đón hộ con lúc tan học, không bao giờ. Lại phải cái tính nhất nhất mọi việc trong nhà sắp xếp theo ý mình, có khi osin “quạt” cả con dâu ông bà chủ vì “bừa bãi”, đồ vật dùng xong không để lại đúng nơi quy định.
“Nóng mặt” với osin đã “thành tinh” trong nhà, nàng dâu cả một mặt kiếm ngay osin khác mang về, một mặt “công tác tư tưởng” với bố mẹ. Nhà không đến nỗi đông người mà những hai cô giúp việc, giờ vụ khung cũng không nhiều, chán cảnh con dâu - osin chí chóe, ông bà đành “để anh cả quyết”.
Thế là cho cô osin về. Cũng không có gì áy náy, bởi chưa đầy năm ở với ông bà, tính ra cô giúp việc cũng thu hoạch kha khá, đủ để sửa nhà, từ tiền lương, tiền làm khung, và cả… tiền xà xẻo mỗi lần bán hàng nữa.
Xã hội phân hóa lao động, giúp việc gia đình đã có thể coi là một nghề. Cần một thái độ ứng xử thật “chuyên nghiệp” giữa người thuê lao động và người làm công ăn lương. Người bỏ sức lao động nên hết mình với công việc sao cho xứng đáng với đồng tiền được nhận, người thuê lao động cần lắm cách đối xử công bằng, bởi xa rồi cái thời người giúp việc trong nhà là con ở, con sen. Tôn trọng tinh thần của bản hợp đồng, thêm một tấm chân tình, mối quan hệ người giúp việc - gia chủ sẽ tốt đẹp.
Thanh Bình