Được sinh ra trong gia đình gia giáo, nề nếp nên trong suốt bốn năm yêu nhau, tôi vẫn giữ được cái quý giá nhất của người con gái. Tôi không cho phép mình sa ngã, vì với tôi, 30 chưa phải là tết nên tôi không thể dễ dãi với người yêu của mình mỗi khi hai đứa gần gũi...
Người đó đã từng rất yêu tôi, tình yêu đó giúp chúng tôi vượt qua rào cản của gia đình và những khó khăn trong cuộc sống. Có những lúc, tôi tưởng chừng như không thể nào bước tiếp trên con đường tình của hai đứa thì tôi sẽ chạy đến bên người yêu và ôm anh thật chặt. Lúc đó, tôi sẽ tìm được cảm giác bình yên để tôi lấy sức đi tiếp con đường hạnh phúc cùng người mình yêu.
Cách đây không lâu, khi hai chúng tôi đang đi chơi với nhau thì bị tai nạn xe máy, tôi bị gãy hai ngón chân, còn anh bị va đập ở đầu nhưng không nặng lắm. Chúng tôi cũng đã nhanh chóng vượt qua những ngày tháng khó khăn đó.... thế nhưng, cũng chỉ vì tai nạn ấy đã biến anh trở thành một con người khác hẳn. Tôi dần thấy những thái độ, cách cư xử khác hẳn của anh dành cho tôi và tôi đã lên kế hoạch để theo dõi những hành động của người yêu mình. Kết quả là tôi đã phát hiện ra anh thường xuyên qua lại với một cô gái làm bia ôm trong vòng một tháng qua.
Khi anh đã dành tình cảm cho người con gái khác thì tình yêu của chúng tôi cũng coi như đặt dấu chấm hết. Tôi biết cuộc sống này nhiều cám dỗ nhưng khi anh không vượt qua được những cám dỗ ấy, chứng tỏ tình yêu của anh dành cho tôi không đủ lớn và tôi cũng không thể hi sinh cho anh nhiều như vậy. Trong thời gian tôi phải tập trung học tập để thi liên thông Đại học và bù đầu vào công việc thì anh lại bỏ mặc tôi để vui vẻ bên người phụ nữ khác... những hành động ấy khiến tôi không thể tha thứ cho anh được.
Nếu như cô gái đó làm cho anh ấy hạnh phúc, tôi vẫn sẵn sàng chúc phúc cho họ. Tôi không quan tâm cô gái ấy làm nghề gì nhưng nếu vì tình yêu dành cho anh, cô gái đó có thể bỏ nghề để "hoàn lương" đến với anh. Nhưng thật tiếc khi anh đến với cô ta chỉ vì ham muốn được thử "của lạ" và tình yêu thật sự anh vẫn chỉ dành cho tôi... nhưng vì sự ám ảnh và những hình ảnh gần gũi của anh và người con gái ấy đã khiến tôi không đủ bao dung để tha thứ cho những lỗi lầm của anh.
Khi anh hối hận vì những việc mình đã làm và xin tôi tha thứ nhưng có lẽ nỗi đau trong tôi quá lớn khiến tôi không thể thứ tha cho anh, cũng không thể nói với anh lời nào khiến cả hai phải đau khổ. Có lẽ tôi không muốn làm anh ấy tổn thương và tôi cũng không muốn làm tổn thương chính mình và tôi đã buộc anh ấy phải rời xa tôi. Đó là sự trả thù lớn nhất tôi dành cho anh ấy.
Đã hai tháng trôi qua nhưng ngày nào tôi cũng khóc. Vì thực sự, để rời xa người mình yêu không phải là chuyện dễ dàng. Tôi đã tập bỏ đi những thói quen, những sở thích ngày nào còn bên anh để bắt đầu cho một cuộc sống mới.
Giờ đây, cuộc sống của tôi đã dần trở nên bình thường. Niềm vui lớn nhất của tôi bây giờ là gia đình, bạn bè, công việc và học tập. Dù rất buồn khi phải xa anh nhưng tôi thấy tâm hồn mình thanh thản hơn... Đôi khi tôi chợt chạnh lòng khi nghĩ về những kỉ niệm ngày nào của hai đứa... nhưng tôi không trốn tránh điều đó. Tôi cố gắng quên đi những chuyện không vui và giữ lại cho mình những kí ức đẹp.
Đừng sống hoài trong hồi ức các bạn ạ vì hồi ức là cái gì đó để bạn nhớ lại thôi. Hãy mở lòng mình ra rồi bạn sẽ thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều người, vì giờ bạn vẫn còn nhiều quyền để lựa chọn hạnh phúc cho mình.