Tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm của anh, là căn bệnh thế kỉ… tôi cảm thấy hoang mang và bắt đầu có cảm giác sợ anh.
Tôi và anh quen và yêu nhau được 5 năm thì tôi nói lời chia tay sau bao ân ái mặn nồng. Tôi rũ bỏ một cuộc tình, mà với tôi, đó là tất cả những gì mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, là người tôi yêu thương và cần được ở bên anh nhất. Vậy mà tôi đã bỏ rơi anh sau những gì tốt đẹp nhất anh dành cho tôi.
Anh hơn tôi 3 tuổi, anh thuộc vào tuýp người của những cô bé mới lớn. Trong mắt tôi, cũng như trong mắt của những cô bé mới trưởng thành, anh đẹp trai, ga lăng với nước da trắng hồng. Và tôi nghĩ cũng rất nhiều cô bé ở tuổi này thích anh, yêu anh. Nhưng anh đã chọn tôi, tôi cũng như bao cô bé khác, không có gì là nổi bật nhưng bù lại, tôi chân thành, tôi yêu anh và dành cho anh tất cả những gì mà tôi cho là tốt đẹp.
|
Tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm của anh, là căn bệnh thế kỉ… tôi cảm thấy hoang mang và sợ anh. (Ảnh minh họa) |
Năm năm không ngắn mà cũng chẳng phải dài đối với cuộc tình của chúng tôi, nhưng nó chứa đựng bao nhiêu vui buồn, kỉ niệm của cái thời học trò mà tôi có. Nó làm tôi cảm thấy vui mỗi khi nhớ về anh, nghĩ về những phút giây chúng tôi gần nhau. Lúc đó, tôi cảm thấy trên đời này không ai hạnh phúc bằng tôi. Và cứ thế tôi sống trong mơ mộng, trong hạnh phúc với bao khát khao, bao hy vọng.
Và một ngày gia đình tôi biết chuyện, bố mẹ đã ngăn cấm tôi rất quyết liệt. Anh không ngoan, cũng chẳng hiền, anh ăn chơi nhưng không đến nỗi gọi là đua đòi, nhưng cái tiếng của anh thì đi đâu ai cũng biết. Anh ở gần nhà tôi và gia đình tôi biết anh nhưng gia đình tôi không thể hiểu được bản chất con người anh nên mọi người đã phản đối tình yêu của chúng tôi.
Tôi năm nay mới 21 tuổi, có lẽ chưa đủ lớn để quyết định chuyện của bản thân. Chúng tôi đã rất cố gắng để thuyết phục gia đình nhưng mọi chuyện dường như cũng không đi tới đâu cả. Và ngày qua ngày cuộc tình của chúng tôi trở lên lén lút, tôi trở nên chán nản và chán cả anh. Tôi biết anh cũng vậy.
Một ngày kia anh bị tai nạn, tôi rất sợ và chạy đến bên anh. Nhưng khi đến bên anh, tôi bàng hoàng khi biết được sự thật mà chưa bao giờ tôi ngờ tới. Lúc ấy, trong tôi trời đất như suy sụp, đầu óc quay cuồng và tôi chỉ biết khóc lên từng tiếng vì cái tin ấy quả là độc ác với một con bé như tôi. Tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm của anh, là căn bệnh thế kỉ… tôi cảm thấy hoang mang và sợ anh. Ngồi bên anh mà tôi không biết đấy có phải là người mà tôi yêu không nữa. Tim tôi rỉ máu và nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét.
Thời gian anh ra viện cũng là ngày tôi đi xét nghiệm lần hai. Cũng may là tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm âm tính. Thời gian trôi qua… một tháng, hai tháng… một năm…tôi đã xét nghiệm rất nhiều lần. Dường như tôi quá may mắn khi hết lần này đến lượt khác, kết quả xét nghiệm của tôi vẫn là âm tính.
Cũng vì phải hứng chịu căn bệnh thế kỉ nên anh luôn cảm thấy có lỗi với tôi khi đã không chung thủy với tình yêu của mình. Tôi không trách anh, mà trái lại, tôi rất thương anh… nhưng rồi, tôi đã quyết định phải xa anh mãi mãi.
Tôi còn có gia đình, còn tương lai… Cuộc đời tôi còn rất dài và tôi không thể bên anh được nữa. Tôi xa anh trong nước mắt, trong nỗi nhớ và cả niềm yêu thương. Tôi đã bỏ mặc anh trong khi anh đang mang trong mình căn bệnh thế kỉ ấy và nước mắt ứa mi khi nhìn thấy tôi quay lưng bước đi. Tôi đã kìm nén tình cảm của mình và nói ra những lời chua chát để anh xa tôi, ghét tôi… và dường như tôi đã thành công khi anh không còn quan tâm, yêu thương tôi như trước nữa.
Giờ đây tôi đau khổ, buồn thương cho số phận của mình nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục tình yêu ấy với anh được nữa… vì tôi còn có cả tương lai, cả gia đình, cả hạnh phúc và sự nghiệp trước mắt.
Phải chăng tôi đã quá nhẫn tâm, độc ác khi rời xa anh trong lúc anh đang đau đớn, bệnh tật như vậy? Tôi phải làm sao đây để giải thoát cho những cảm xúc của mình đang bị giằng xé?