Câu chuyện xảy ra vào những năm cuối thế kỉ 20, tại một tỉnh Nam Trung bộ. Nhiều người dân trong vùng đến nay vẫn còn nhớ, bởi đó là một chuyện gia đình thật mà như đùa, với cả bi lẫn hài...
|
Ảnh minh họa. |
Ông chồng... cho không ai lấy
Vào khoảng năm 1995- 1996, tại Hàm Tân (cũ), Bình Thuận, có gia đình ông Trương Trí Dũng và bà Lê Thị Thảo sinh sống. Họ có ba đứa con nhỏ, đời sống khá túng bấn. Ông Dũng là y sĩ từ thời chế độ cũ, sau giải phóng hầu như chỉ đi làm chơi chơi, không có nghề nghiệp gì ổn định. Vì thế, bao nhiêu gánh nặng cơm áo, con cái oằn lên đôi vai của bà Thảo, và mọi kinh tế của gia đình hầu như chỉ nhờ đến quán bún riêu đầu ngõ của bà. Không chí thú làm ăn, ông Dũng còn có sở thích tụ tập, la cà nhậu nhẹt quán xá với bạn bè, lại mắc thêm cái tật lăng nhăng.
Những đồng tiền ít ỏi làm ra được, ông đổ vào những bữa bù khú hoặc cho các em tiếp viên quán nhậu. Được cái, ông có cái mã khá ưa nhìn, ăn nói lại hoạt bát, tán chuyện nghe rất bùi tai. Bà Thảo biết tính chồng, nhưng bận tối mặt với buôn gánh bán bưng, rồi dạy dỗ con cái, bà cũng đành cho qua để sống cùng nhau. Khổ cho bà Thảo hơn, không ít lần, các cô gái hớt tóc thanh nữ, bia "tươi mát" đến nhà bà xỉa xói vì tội ông chồng "đòi chiều chuộng mà quỵt tiền bo" khiến bà muối mặt với xóm giềng.
Nhiều lần, bạn bè hàng xóm hỏi bà, sao không "trị" đi mà cứ để ông chồng thoải mái như vậy, có ngày mất chồng, con mất cha vào tay mấy "yêu nữ". Bà cười đau khổ: "Người ta giàu có, ngon lành ra sao mới sợ mất. Chứ người như ông ta, một xu dính túi cũng không có, chỉ biết ngồi tán phét là hay, lấy về nuôi không thì có ma nó rước đi".
Ấy vậy mà, đức ông chồng tưởng như "cho không không ai lấy" của bà, rút cục cũng lọt vào mắt xanh củamột người phụ nữ, không những thế còn "yêu sống yêu chết" khiến gia đình bà phải xáo xào, ly tán.
Bán chồng giá bao nhiêu?
Những năm 1995 -1996, hình thức giao tiếp qua mạng internet bắt đầu hình thành, dần trở thành một "phong trào". Học theo đám bạn, ông Dũng cũng lập một tài khoản Yahoo với nick chat, địa chỉ mail. Thay vì la cà, bù khú với đám bạn nhậu hoặc các cô gái "tươi mát", từ đó ông Dũng có một thú vui mới khiến ông say mê gấp bội phần: Kết bạn qua mạng. Vào phòng chat, hoặc trang web kết bạn qua mạng, ông trở thành một con người khác hẳn, không còn là ông Dũng khố rách áo ôm, bị vợ con coi thường, lại thường xuyên "quỵt nợ" ăn chơi. Ông trở thành một ông Dũng hào hoa, khéo ăn khéo nói như một trí thức thật sự.
Nhờ đó, ông làm quen với không biết bao phụ nữ, từ các cô gái trẻ cho đến các bà sồn sồn. Vợ ông, một người phụ nữ tần tảo, luôn cắm đầu vào việc buôn bán, xa lạ với các công nghệ hiện đại, không hiểu chồng mình đang làm gì. Chỉ thấy rằng ông ít hẳn ăn nhậu, chỉ suốt ngày lê la ở các tiệm internet, mỗi lần về lại đem theo vài tờ giấy in, giấm giấm dúi dúi. Bà không biết đó là các lá thư làm quen, kết bạn, tỏ tình của ông với những người phụ nữ trên thế giới ảo.
Trong số những người phụ nữ mà ông Dũng làm quen qua mạng, có một mối quan hệ gắn bó sâu sắc nhất mà ông thường viết thư qua lại hàng ngày. Người phụ nữ ấy tên Kim, đã ngoài ba mươi, nhan sắc ở mức trung bình, chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Chị Kim đang làm thông dịch viên cho một công ty nước ngoài, thời ấy được coi là danh giá lắm. Sau một thời gian quen biết qua mạng, mê nhau qua "những lời có cánh", họ bắt đầu chuyển sang hẹn hò. Vài lần, ông mượn cớ vào Sài Gòn thăm bạn để gặp gỡ. Qua lời ông Dũng nói, chị Kim vô cùng yêu thương và thông cảm cho người đàn ông trí thức tài hoa nhưng không gặp thời, vì hoàn cảnh phải lấy người vợ ít học, không biết chia sẻ...
Chuyện trai gái của họ rồi cũng đến tai bà Thảo, vợ ông Dũng. Trong một lần cô bồ của ông chồng về Hàm Tân chơi, họ đang tình tự trong khách sạn thì nhờ có bạn bè mách nước, bà vợ đến nơi và "bắt tại trận". Từ đó, thay vì chấm dứt hay năn nỉ van xin, cặp tình nhân bàn bạc và quyết định công khai mối quan hệ, ông Dũng về yêu cầu vợ kí vào đơn ly hôn để họ đến với nhau.
Ban đầu, buồn khổ, chán nản và quá thất vọng với người chồng bê tha lại lăng nhăng, bà Thảo định bụng sẽ "kí phắt" vào đơn, để "ổng đi cho khuất mắt", nhưng rồi, những người chung quanh đều chê bà dại dột, tự dưng đồng ý "cho không" chồng, trong khi mình một nách ba con nhỏ. Một vài người bảo, "thứ chồng đó bỏ thì cũng được, nhưng con nhỏ đó tiền nhiều lắm, nói nó bỏ lại một số tiền để mà nuôi con, rồi dắt nhau đi đâu thì đi".
Ban đầu bà gạt phắt vì thấy nhục nhã, nhưng nhiều đêm về nằm ngẫm nghĩ, lại thấy lo lắng. Ông chồng tuy vô tích sự và nhiều thói hư tật xấu thật, nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông trong nhà, có chuyện gì xảy ra, vợ bệnh con ốm thì vẫn phải xắn tay vào đỡ đần. Nhưng lòng người đã muốn đi thì giữ mãi cũng chẳng xong. Nghĩ nát nước, vài ngày sau, bà hẹn gặp cô bồ của chồng để ra giá, nếu muốn đến sống với ông Dũng thì để lại cho bà một số tiền đáng kể để nuôi con.
Không biết người phụ nữ kia suy nghĩ ra sao, nhưng vài ngày sau, người ta thấy chị Kim mang đến cho bà Thảo 10 cây vàng - số tiền khá lớn mà thiên hạ gọi là tiền "mua chồng". Giữa họ cũng thoả thuận luôn một "văn tự miệng" là sau khi nhận số tiền trên, bà Thảo sẽ kí vào đơn ly hôn với ông Dũng và từ rđó về sau, hai người sẽ không còn bất cứ ràng buộc gì hay gặp lại nhau nữa. Sau đó, TAND huyện Hàm Tân xử cho họ ly hôn vào năm 1998.
Từ đó, ông Dũng theo vợ mới vào TPHCM sinh sống, bà Thảo ở nhà dùng số tiền trên làm vốn kinh doanh, buôn bán và nuôi ba đứa con nhỏ. Nghe đâu sau này, khi ba đứa trẻ lớn lên, vào TPHCM học, ông Dũng cũng có liên hệ và gửi tiền chu cấp cho con ăn học.
Giờ thì ông Dũng đã mất do một tai nạn, còn ba đứa con ông cũng đã khôn lớn, thành đạt, họ đón mẹ vào TPHCM sinh sống. Không ai biết quãng thời gian ông Dũng sống với bà Kim ra sao, cũng không biết hiện bà thế nào. Nói về câu chuyện này, có người cười chê bà Thảo làm chuyện "không giống ai" là bán chồng, có người thì bảo: Thuận mua vừa bán thôi, người thì chán ông chồng, cần tiền nuôi con. Người thì quá lứa lỡ thì muốn có chồng, thế là thoả thuận, cuối cùng kết thúc cũng có hậu đấy chứ.
Đúng sai phải trái thế nào trong câu chuyện này có lẽ khó mà người ngoài có thể phán xét được. Thôi thì cứ kể ra đây xem như một câu chuyện hiếm gặp của hôn nhân vậy.
Trân Trân