Công ty (kỳ 14)

11h. Quán bar đầy ắp người. Còn 10 phút nữa mới đến suất biểu diễn thứ hai trong đêm. Lần trước, khi CD Nguyên bị đánh trọng thương, tôi đứng ngay cổng. Tiếng nện mạnh. Người đàn ông cao lớn ngã khuỵu xuống ngay sau bức tường rào gạch đỏ.

11h. Quán bar đầy ắp người. Còn 10 phút nữa mới đến suất biểu diễn thứ hai trong đêm. Lần trước, khi CD Nguyên bị đánh trọng thương, tôi đứng ngay cổng. Tiếng nện mạnh. Người đàn ông cao lớn ngã khuỵu xuống ngay sau bức tường rào gạch đỏ. Tôi chạy vào, bàng hoàng nhận ra nạn nhân. Giữa những động tác sơ cứu hoảng loạn, tôi chỉ kịp nhận ra một bóng người nép ở góc khuất sau tường rào bước ra, đi về phía chiếc xe hơi đậu sát vỉa hè, bước chân hơi vội vã nhưng vẫn đầy vững tin. Tôi ngờ nghệch và run sợ đến độ không nhìn số xe. Tôi cũng không thể ghi nhớ nhiều hơn dáng vẻ của hung thủ. Điều tôi biết làm lúc ấy là hối hả băng bó cho sếp, gọi điện thoại trung tâm cấp cứu, rồi nhờ Hoàng Anh đến trợ giúp. Những người có trách nhiệm ở quán hỏi han qua loa vài câu cho có lệ rồi chừng như họ cũng không chú ý gì nữa đến tai nạn. Hoàng Anh thật sự là bạn tốt. Chị ấy đến ngay sau cú điện thoại của tôi, lên xe đưa CD đi bằng tất cả sự lo lắng ân cần. Ôi, nếu chị ấy không đến, tối hôm ấy chắc tôi sẽ rối tinh lên và không biết ra sao nữa. Phải nhiều ngày sau, tôi mới phân tích rõ ràng cảm giác điều bất thường về kẻ tình nghi. Vâng, tôi sực hiểu, để xác định hắn là đàn ông hay đàn bà, tôi không thể đoan chắc. Đứng trước cổng lớn quán bar, có thể quan sát bao quát không gian. Bữa nay ngày cuối tuần, khách đông, tôi phải đánh nhạc đến một giờ đêm. Ngay lúc đẩy xe vào khu nhân viên, tôi khựng lại. Tim tôi ngừng đập trong vài giây. Dáng vẻ kỳ dị bất phân định nam nữ đột nhiên lại xuất hiện. Tôi chỉ nhìn thấy phía sau lưng. Kẻ tình nghi đẩy tấm cửa kính đen, bước vào trong quán bar, tức khắc tan biến vào bóng tối. Một lần nữa, tôi gọi cho Hoàng Anh. Tôi hơi vụng về, nói thẳng ra là ngốc nghếch. Nên tôi tin với sự thông minh, điềm đạm và biết cách tính toán, Hoàng Anh sẽ cùng tôi tìm ra thủ phạm đã làm hại CD Nguyên. Từ quán bar ra ngoài, chỉ có một lối thoát duy nhất. Tôi đứng nơi đây chờ Hoàng Anh đến. Cá đã vào rọ. Chúng tôi chỉ việc bước vào trong và tóm gáy kẻ tình nghi mà thôi.
Hoàng Anh đã đến. Tôi cùng chị bước vào trong quán. Phúc, trưởng ban nhạc cáu kỉnh lao bắn ra, nắm tay tôi lôi xềnh xệch vào khu vực nhân viên, bất kể tôi tìm cách vùng ra. “Kiếm chỗ ngồi ngay cửa, đợi Lim!” – Tôi nói gấp với Hoàng Anh rồi lính quýnh theo chân trưởng ban nhạc. Phúc quát tôi ầm ĩ về việc chưa thay trang phục biểu diễn. Dây đàn sai lạc cũng chưa chỉnh lại. “Cô có muốn được tống cổ ra khỏi nhóm hay không?” – Khiếp chưa kìa, anh ta rít lên như một con trăn. Tôi hấp tấp nhảy bổ vào trong góc, kéo ri-đô thay chiếc váy dài màu đen. Tôi chúa ghét cái kiểu váy hở hang này, nhưng nếu muốn làm việc ở đây, thì không có lựa chọn nào khác. Vừa thay váy, tôi vừa nhìn vào mặt mình trong gương. Một gương mặt nhoè nhoẹt, trắng bệch như cái xác trong phim kinh dị. Chết tiệt, ban nãy rời nhà đi gấp, tôi quên không trang điểm. Tôi vỗ vào gò má, cắn nhẹ cho môi đỏ lên. Mấy người bạn trong ban nhạc đến sớm, đã sửa soạn xong từ lâu. Một chị đang chơi piano mở màn. Bản nhạc The wind beneath my wings làm tôi cồn lên linh cảm khó chịu. “Lim, cô không trang điểm, không biết ăn mặc cho tử tế hơn hả? Cô muốn vì cô, cả ban nhạc này bị sa thải hay sao?” – Như một ác thần, Phúc đứng sau tôi từ bao giờ, gắt gỏng. Tôi nhìn xuống ngực áo mình. Ôi, lại một sai lầm không thể tha thứ. Tôi đã quên mặc áo lót trong thích hợp để trông mình gợi cảm tí chút khi biểu diễn. Phúc xỉa xỉa ngón tay mềm dẻo lạ lùng của anh ta, trừng mắt quát lên: “Vào trong mặc thêm áo ngay cho tôi!”. Chao ôi, quần áo, tóc tai, son phấn… Những thứ hình thức vô nghĩa lý, trong khi đó, ngoài kia, kẻ tình nghi vẫn đang nhởn nhơ uống rượu, nghe nhạc. Tôi mở cái túi xách to đem theo. Chẳng có cái áo lót trong nào cả. Giải pháp cấp thiết là khăn mù-xoa và một chiếc tất. Tôi vo viên hai thứ, nhét vội nhét vàng vào trong áo ngực. Còn một phút nữa tới tiết mục trình tấu cello. Tôi xỏ chân vào giày cao gót. Phúc cáu kỉnh vịn đầu tôi, dùng cây son đỏ thắm bôi qua quýt cho đôi môi của tôi bớt nhợt nhạt. Tôi bước ra bục gỗ trong góc quầy bar. Nhanh tay, tôi vặn khoá, chỉnh dây đàn chóng vánh. Như một cái máy, tôi bắt đầu phần biểu diễn của mình. Mọi thứ theo quán tính nên cũng không có gì trục trặc. Bản nhạc vang lên dễ dàng. Những nốt nhạc lên đúng cao độ. Tôi đưa mắt nhìn xuống khán giả. Vài người khách ngồi gần bục biểu diễn uống rượu và hào hứng nói chuyện hơn là nghe nhạc. Ở các góc xa hơn, vài đôi trai gái thì thào những lời dịu ngọt, nhìn vào mắt nhau cười hạnh phúc. Hai gã tình nhân đồng tính, bất kể cái nhìn tò mò của vài người gần đấy, đang chìm vào nụ hôn bất tận… Khung cảnh quen thuộc của một quán bar lúc đông khách nhất. Tôi kéo mạnh ac-sê, bồn chồn. Tôi vẫn chưa nhìn thấy kẻ tình nghi. Hoàng Anh ngồi xuống một bàn nhỏ, ngay cửa, theo lời tôi dặn. Có lẽ chị ấy mệt và khó chịu trong cái không gian mù mịt khói thuốc, hơi men. Bài nhạc jazz cũ kỹ của tôi vừa chấm dứt, bỗng có một người khách chuyển lên mảnh giấy nhỏ yêu cầu được nghe tôi tiếp tục chơi bài Elephant. Đã lâu, tôi không tập bài nhạc này. Phúc bước ra sân khấu, ngồi vào piano. Những nốt nhạc trầm hùng, hài hước đầu tiên vang lên. Ồ, tôi lại thấy mình bị cuốn đi, từng đoạn nhạc từ trí nhớ lan xuống tay, tràn lên dây đàn. Điệp khúc. Tôi đứng dậy, biểu hiện một động tác say mê khi kéo mạnh ac-sê lướt qua những sợi dây đàn thẳng căng. Cánh tay Phúc vung cao. Điểm nhấn tươi vui của bản Elephant bất hủ. Đoạn này tôi phải dậm mạnh chân. Bỗng dưng, dưới sàn rộ lên tiếng cười. Không phải vì đoạn giang tấu tươi vui của bản nhạc. Vì tôi thì phải. Bởi tất cả những đôi mắt dưới kia đang nhìn thẳng vào tôi, những gương mặt và thân hình ngả nghiêng trong tiếng cười càng lúc càng vang to. Hoàng Anh cũng nhìn tôi, lắc đầu và cười. Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười bất động trên đôi môi đẫm mùi son đỏ thắm, dậm chân mạnh ở đoạn nhạc cuối cùng. Tiếng cười bùng nổ. Bên kia, trưởng ban nhạc đã rời khỏi ghế, nhìn tôi chết lặng. Tôi rụt rè nhìn xuống. Chiếc khăn mù-xoa đã rời ra khỏi vị trí, phất phơ một bên ngực áo. Kinh khủng hơn, chiếc tất rơi xuống đất từ lúc nào. Hệt như một người máy tê liệt hệ thống điện, tôi gác vội cây cello vào giá đỡ, sấp ngửa bước vào trong. Chao ôi, chưa bao giờ tôi, cái cô Lim vui tươi và chẳng quan tâm đến chung quanh, lại khốn đốn như lúc này. Phúc nhào vào theo, mặt anh ta tím lại giận dữ: “Cô lại bày ra cái trò gì nữa thế, Lim?” Với tất cả xấu hổ và giận dữ, tôi gào lên: “Im đi! Em không hề cố ý!”. Ước gì mặt đất nứt toác ra, tôi sẽ chui tọt vào trong lòng đất và biến quách. Trước phản ứng dữ dội của tôi, Phúc đứng im, chết sững. Từ bên ngoài, tiếng vỗ tay từng chặp, từng chặp dội lên như sóng cồn. Trưởng ban nhạc nhíu mày, lắng nghe. Đột nhiên ánh mắt anh ta dịu lại: “Khán giả muốn cô ra chơi nhạc nữa đấy!” Tôi há hốc miệng: “Muốn ai cơ?”. Trưởng nhóm mỉm cười: “Cô, Lim ạ. Cô có dám không?”. Cảm giác từ ê chề xấu hổ chuyển sang bàng hoàng. Đột nhiên, quyết định ập đến rất nhanh. Nếu tôi không đương đầu với thách thức này, mãi mãi cảm giác xấu hổ sẽ đeo bám. Tôi sẽ không bao giờ đứng trước đám đông được nữa. Một cách thản nhiên, tôi cởi giày, nhặt mảnh khăn giấy chùi sạch vết son lem nhem. Tôi đi chân đất bước ra vùng đèn sáng. Áo ngực xẹp lép ư? Gương mặt không son phấn ư? Nỗi xấu hổ vừa mới phải đương đầu ư? Không, tôi chẳng sợ gì nữa. Để vượt lên sự chế nhạo, cười chê, tốt nhất hãy can đảm đối diện tất cả, rồi tìm cách chứng minh chính mình. Tôi chăm chú vào những bản nhạc, các đoạn ứng tấu trên cây cello quen thuộc. Tiếng cười lác đác và ánh mắt nhạo báng bên dưới kia dần dần biến mất. Cũng chẳng ai làm chuyện riêng nữa. Mọi người đang cuốn vào bản nhạc của tôi. Đêm độc diễn của tôi, không định trước. Tôi chơi mãi, cánh tay mỏi rã rời. Đúng ngay giữa khoảng dừng giữa hai bản nhạc, thình lình tôi nhìn thấy một bóng người đứng lên rời khỏi cái bàn trong góc khuất tối đen, đi về phía cửa. Tôi buông phắt ác-sê. Gác nhanh cây đàn vào bức tường, tôi chạy chân đất, bước xuống mấy bậc thang, đuổi theo kẻ tình nghi. Thật không may, Hoàng Anh đã đi đâu đó. Tôi bám sát theo bóng người. Ra tới gần bãi xe ngoài, tôi chạy nhanh hơn. Thu hết can đảm, tôi chạm vào lưng kẻ tình nghi. Người lạ quay lại, nhìn thẳng vào mặt tôi. Một cô gái trẻ. Vầng trán rộng, trắng muốt. Mí mắt tô đen. Bộ quần áo kiểu dáng cắt may khác thường, có lẽ theo trào lưu unisex đang thịnh hành, làm vẻ ngoài của cô ta khi nhìn xa khó phân định chàng trai hay cô gái. Vẻ mặt cô gái hoàn toàn điềm tĩnh, không hề ngạc nhiên hay khó chịu. Dũng khí mà tôi chuẩn bị sẵn để tóm gáy kẻ-được-xem-là-hung-thủ bỗng chốc tan biến. Tôi hơi lùi về phía sau một bước. Nụ cười tối sẫm lan toả trên môi, để lộ hàm răng đều đặn, trắng hoàn hảo. -Chào, nhận ra tôi ư? – Kẻ lạ lên tiếng trước. -À… ừm… Xin lỗi… - Tôi ấp úng như con nhóc ngớ ngẩn nhất trên đời. -Xin lỗi gì chứ. Bạn bè gặp nhau sau bao nhiêu năm! – Giọng nói từ người lạ vang lên trầm trầm, mượt mà. -Bạn bè gì? – Tôi nói lào khào, khó nhọc. -Ồ Lim, chẳng phải cậu nhận ra tớ, và đi theo ra đây hay sao? – Đôi mắt viền đen nhìn xuống chân tôi, bật lên tiếng cười khàn đục – Kìa, lại chạy chân đất nữa kìa, giống y như cách đây 9 năm, thời tụi mình học lớp sáu… Những ngón tay tôi duỗi dài ra. Một vệt sáng ký ức lướt nhanh qua đầu. Ồ, ánh nhìn mạnh và thẳng này, cái cách nghiêng đầu này, đôi vai ngang cứng cỏi này. Chính là cô bạn học thời niên thiếu của tôi. Chúng tôi chơi khá thân, cho đến năm lớp bảy thì cô bạn theo gia đình sang Úc. Sau đó thì chẳng có liên lạc gì hết. Trẻ con, mọi buồn vui trôi qua cũng rất nhanh. -Khanh! Cậu đấy sao? – Tôi thốt lên. Cô gái gật đầu, mỉm cười khoan khoái. -Tên tớ bây giờ là Katherin. Nhưng chỉ cần gọi là Kat, Kat Trần, Lim ạ -Cậu về khi nào? Sao không tìm mình? Lâu quá rồi đấy chứ, Khanh, à không, Kat ạ! – Niềm vui gặp bạn cũ xoá mờ hoang mang nghi ngại vừa mới đây thôi. -Đi lâu quá, mình chẳng nhớ địa chỉ của ai. Ban nãy, mình ngờ ngợ nhận ra cậu. Cậu chẳng đổi khác gì mấy, vẫn trông trẻ con như hồi xưa. Đừng giận vì mình trì hoãn gặp cậu. Lúc nãy, thấy cậu gặp tình huống khó xử khi chơi nhạc, nên mình nghĩ để nay mai sẽ bắt chuyện. Dù sao thì mình cũng biết cậu làm việc ở đây rồi… -Tình cờ gặp lại bạn cũ mới bất ngờ làm sao! – Tôi nói chân thành. -Mình thay đổi nhiều? Cậu nhận ra mình ư? Tài thật đấy Lim ạ! Tôi khựng lại. Chẳng lẽ khai thật tôi chạy theo vì Kat Trần là kẻ bị tôi tình nghi hay sao. Đành nói dối vậy. Tôi lắc đầu và mỉm cười: -Mình ngờ ngợ thôi! Kat và tôi trao đổi số điện thoại. “Giờ thì mình phải về đây. Sẽ sớm gặp lại!” – Kat nói. Tôi đứng nhìn theo bóng người bạn cũ. Cô lên chiếc xe hơi, lái đi. Không, tôi không nhầm lẫn. Chính là bóng người bước vụt ra vỉa hè, cái hôm CD Nguyên bị hại. Tuy nhiên, tôi không cần gấp vội lúc này. Ít nhất, tôi đã nắm được mối dây quan trọng. Tôi quay bước trở vào trong bar. Hoàng Anh đang đẩy cửa kính, hấp tấp bước ra. “Ồ, chị vào toilet một chút, khi ra thì không thấy Lim đâu. Thế nào, đã tìm thấy được kẻ tình nghi chưa?” – Chị nắm vội bàn tay tôi. Chà, biết nói thế nào nhỉ. Tôi đành lắc đầu. Gương mặt Hoàng Anh xịu xuống, đầy thất vọng. Thật tội, chị ấy cũng căm ghét kẻ ra tay tàn độc với người khác. Nhưng tôi đang phân vân. Tôi không tin Kat, người bạn cũ của tôi nỡ làm điều dữ. Biết đâu mắt tôi quáng gà nên nhầm lẫn…
*
* *
Thứ hai, tôi vào Red Sun làm việc buổi chiều. Tôi và Hoàng Anh vào phòng nước, lấy trà và cà phê nóng. Chúng tôi nói vài chuyện lặt vặt. Hoàng Anh vẫn chú tâm vào việc tìm ra thủ phạm gây thương tích cho CD Nguyên. Tôi hứa sẽ chú tâm tìm kiếm kỹ hơn trong các khách vẫn đến uống và nghe nhạc ở bar. Hoàng Anh mỉm cười hài lòng. Chị ấy về phòng làm việc trước. Tôi muốn lấy thêm ít đường cho vào cốc trà. Khi gần bước ra ngoài, một bàn tay túm mạnh khuỷu tay tôi. Ms.Bảo kéo tôi vào góc phòng nước, gương mặt điềm đạm mỉm cười. “Có chuyện gì không chị?” – Tôi hỏi. Bốp! Một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt tôi. Mọi thứ quanh tôi tối tăm, toé lửa. Ms. Bảo ghé sát tai tôi, gằn giọng: “Đừng dính vào con ranh Hoàng Anh nữa, nếu cô muốn sống sót ở Red Sun này!”

Đọc thêm