Theo VCCI, trong các quy định cụ thể về các điều kiện tối thiểu về cơ sở vật chất kỹ thuật, dịch vụ đối với các cơ sở lưu trú quy định từ Điều 22 – 28 Dự thảo, có một số điều kiện có tính chất áp đặt quy mô. Ví dụ, điều kiện đối với khách sạn là có tối thiểu 10 buồng ngủ, hay đặt ra diện tích tối thiểu buồng ngủ đối với một số cơ sở lưu trú (12m2 đối với phòng một giường đơn; 15m2 đối với phòng một giường đôi hoặc hai giường đơn), rồi điều kiện về tiện nghi phòng ngủ, phòng tắm/vệ sinh, về nơi đỗ xe, cây xanh, sân vườn…
Đây là những nội dung cần cân nhắc, xem xét lại. Đối với tiêu chuẩn về diện tích tối thiểu của phòng ngủ, trên thực tế, ở các nước có ngành du lịch phát triển (ví dụ Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan…), không có bất kỳ quy định tối thiểu nào về diện tích của cơ sở lưu trú. Thậm chí, ở các nước này, xu hướng trong một vài năm trở lại đây là thiết kế phòng lưu trú với diện tích tối thiểu (phòng ngủ tập thể giường tầng – dormitory, giường ống – capsule… với diện tích trung bình chỉ khoảng 1.5-2m2/giường) để giảm giá lưu trú, qua đó thu hút một lượng lớn khách du lịch có thu nhập trung bình, không có nhu cầu cao về tiện nghi lưu trú.
Cũng trong xu hướng như nêu ở trên, ở các nước thành công trong phát triển du lịch, có rất nhiều lựa chọn về phòng nghỉ và tiện nghi phòng nghỉ cho khách du lịch, các thiết bị trong phòng ngủ có thể được lược bớt hoặc gia tăng tùy mức giá hoặc kiểu phòng. Ví dụ phòng ngủ không có tủ/nơi để quần áo, phòng ngủ dạng tatami kiểu Nhật không có giường, khu vệ sinh chung không có khăn tắm, phòng ngủ kiểu cabin, capsule hoặc dormitory không có màn….
Tương tự, cộng đồng doanh nghiệp Việt Nam cho rằng, việc đặt ra điều kiện tối thiểu về số buồng ngủ của khách sạn là chưa hợp lý, bởi không thể khẳng định được những khách sạn có 10 buồng ngủ trở lên sẽ đạt chuẩn phục vụ khách hơn những khách sạn có số buồng ít hơn. Mặt khác, quy định này khiến cho những khách sạn quy mô nhỏ không được tiếp tục hoạt động vì không đáp ứng điều kiện. Quy định này nếu được ban hành sẽ tác động khá lớn đến các cơ sở lưu trú quy mô nhỏ đang hoạt động.
Trong khi đó, tiêu chuẩn “nơi để xe” (đối với khách sạn nghỉ dưỡng, khách sạn bên đường” lại không gắn với nhu cầu lưu trú của khách. Hơn nữa, phần lớn khách du lịch thường không sử dụng phương tiện cá nhân. Do đó, việc yêu cầu tất cả các khách sạn nghỉ dưỡng và khách sạn bên đường phải có nơi để xe cho khách là không hợp lý.
Một tiêu chuẩn khác là diện tích “cây xanh/sân vườn” (đối với khách sạn nghỉ dưỡng) cũng không gắn với nhu cầu lưu trú tối thiểu của khách mà là một loại giá trị tăng thêm, được tính vào giá lưu trú. Vì vậy, diện tích cây xanh, sân vườn có thể là tiêu chí để đánh giá chất lượng dịch vụ (ví dụ tính số sao của khách sạn nghỉ dưỡng) chứ không nên là tiêu chuẩn tối thiểu.
“Tóm lại, về mặt logic, các tiêu chuẩn tối thiểu đối với cơ sở lưu trú cần thực sự là các tiêu chuẩn “tối thiểu” để bảo đảm cho việc lưu trú an toàn, đáp ứng các nhu cầu cá nhân trong quá trình lưu trú (ví dụ các tiêu chuẩn, thiết bị liên quan tới ánh sáng, năng lương điện, vệ sinh, chăn gối...) của khách du lịch. Các tiêu chuẩn này nếu vượt quá mức “tối thiểu” sẽ là rào cản đáng kể đối với sự phát triển của các dịch vụ du lịch, đi ngược lại mục tiêu của ngành” – văn bản góp ý của VCCI gửi Bộ Văn hóa – Thể thao và Du lịch nhận định – “Chú ý là một số các tiêu chuẩn trong Dự thảo có thể không phải tiêu chuẩn mới mà chỉ nhắc lại các tiêu chuẩn trong các văn bản trước đây, tuy nhiên các tiêu chuẩn này đã không còn phù hợp và cần được điều chỉnh lại trong Nghị định này”.