Đôi mắt Nga nhòa đi trong lệ khi đón nhận lời cầu hôn rất đỗi mộc mạc của Thắng. Dù nằm trên giường bệnh nhưng với Nga đó là liều thuốc cực kỳ hữu hiệu, chị ngồi hẳn dậy và yêu cầu anh nói thêm một lần nữa. Câu nói mà chị đã chờ đợi suốt 30 năm nay.
Thời gian quả là dài đủ để một đứa bé trở thành thanh niên trưởng thành, 30 năm đã qua và trong 30 năm ấy biết bao nhiêu buồn vui đã xảy đến với Nga và Thắng. Nga còn nhớ mãi ngày đầu tiên bước chân vào cổng trường Đại học. Vẻ uy nghi của ngôi trường khiến Nga cứ ngẩn người nhìn ngắm đến nỗi đâm sầm vào một anh bạn. Nga không ngờ người mở lời xin lỗi lại là anh bạn đó. Nga đã cười thầm trong bụng sao lại có một người ngố đến vậy, mình chẳng có lỗi mà vẫn phải xin lỗi. Đó có lẽ là lần gặp thú vị nhất giữa hai người, mà sau này Nga vẫn chẳng thể quên được.
Rồi chẳng hiểu thế nào họ lại được xếp vào cùng một lớp với nhau. Với Nga, một cán bộ lớp luôn năng nổ, xông xáo trong mọi hoạt động của trường, thì Thắng chưa có một điểm gì để Nga chú ý. Nhút nhát, lúc nào cũng chỉ cắm đầu vào học, vào những trang sách trên thư viện khiến Thắng chẳng thể nào nổi trội so với những anh bạn cùng khóa.
|
(Ảnh minh họa) |
Hai năm học đại cương rồi cũng qua đi nhanh chóng, chỉ đến khi kỳ thi Olympic Toán không chuyên của các trường Đại học và Cao đẳng diễn ra, lần đầu tiên trong mắt Nga đã có Thắng. Kết quả giải xuất sắc mà Thắng đem về cho trường và khoa Ngoại hối đã cho Nga cách nghĩ khác về con người Thắng.
Ẩn chứa trong Thắng là nhiều điều mà Nga cần phải khám phá. Cách nói chuyện có đôi chút hóm hỉnh của Thắng đã cho Nga đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một chàng trai không chỉ đơn giản là một con mọt sách đã khiến trái tim của Nga rung động. Họ gặp nhau thường xuyên hơn, trên thư viện, trong ký túc xá sinh viên nơi Thắng ở và dường như có một sợi dây vô hình nào đó liên kết họ, tuy chưa nói ra nhưng đôi mắt Thắng nhìn Nga đã có lửa. Họ mỉm cười mỗi khi nhìn thấy nhau và cảm thấy nhớ mỗi khi người kia vắng mặt.
Ở Thắng, Nga khám phá được nhiều điều thú vị trong con người anh. Sự mộc mạc, chân chất nhưng chẳng thiếu phần sâu sắc. Có lẽ miền quê quanh năm chỉ những khoai và sắn đã tạo nên Thắng bằng xương, bằng thịt, rắn chắc, hiều hậu như những gì vốn có. Cuộc sống với đầy rẫy những khó khăn đã cho cậu thanh niên vừa mới xuất ngũ đã lao vào học, bởi anh hiểu chỉ có học, chỉ với tri thức mà mình có được, anh mới vững tin bước vào đời.
Một kết quả xứng đáng dành cho Thắng khi tờ giấy báo nhập học được gửi về gia đình. Trong nỗi vui mừng khôn tả có cả nhiều lo lắng nhưng với quyết tâm cao, Thắng như càng được tiếp thêm sức mạnh. Chỉ có kỳ đóng tiền đầu tiên là Thắng xin bố mẹ bán con bò, chứ các kỳ học sau đó Thắng đã dùng chính sức lao động của mình.
Giờ thì Nga mới hiểu, sao Thắng luôn chẳng mặn mà gì với bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào và cũng thật dễ hiểu khi Nga luôn thấy Thắng trên thư viện. Chính sự cảm phục đã cho Nga câu trả lời cho chính mình. Lần đầu tiên trái tim Nga biết yêu. Tình yêu đã khiến cho giấc ngủ của Nga mang tên Thắng.
Một ngày mới bắt đầu với Nga là cả một sự nhàn nhã của một cô con gái ông Thứ trưởng, nhưng với Thắng thì lại hoàn toàn khác. Một sự tất bật, một ngày làm việc, một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình. Nga yêu Thắng và không biết tự bao giờ trái tim đó hoàn toàn thuộc về Thắng. Nhưng những thắc mắc về tình cảm của Thắng dành cho mình lại khiến Nga vô cùng lo lắng, liệu đó có phải là tình yêu đơn phương không nhỉ.
Và một tuần liền báo ốm nằm nhà xem ti vi đã có kết quả rõ rệt. Lần đầu tiên Thắng tìm đến nhà Nga với vẻ mặt lo lắng, mỗi tiếng ho của Nga lại khiến cái nhíu mày thể hiện trên đôi mắt Thắng một cách rõ rệt. Nga hạnh phúc khi biết phần nào tình cảm của Thắng dành cho mình.
Càng có nhiều cơ hội bên nhau, Nga càng muốn được nghe lời yêu từ phía Thắng. Càng chờ lại càng vô vọng. Ngày ra trường sắp đến, Nga những tưởng ngày cầm tấm bằng xuất sắc trên tay sẽ là ngày Thắng ngỏ lời yêu Nga, nhưng thật lạ, Thắng chỉ nắm tay Nga rồi chẳng nói gì nữa.
Rồi sau một năm ra trường, mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi, dù Thắng đã có công ăn việc làm ổn định trong một Ngân hàng nước ngoài danh tiếng, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chưa vượt qua được tình bạn. Đôi mắt Thắng có cả ngọn lửa tình yêu mà Nga nhìn thấy nhưng sao ngọn lửa ấy lại yếu đến thế. Nga mong chờ lời yêu của Thắng biết nhường nào, cho đến khi một chàng trai đến tấn công Nga - một anh chàng con ông cán bộ cấp cao, bạn của bố Nga nhưng mọi chuyện vẫn không có gì biến chuyển.
Đã nhiều lần Nga dùng chiêu kích tướng nhưng chẳng có kết quả gì. Dù nhìn thấy Nga ngồi đằng sau một người con trai khác, Thắng chỉ ngoảnh mặt đi mà không nói gì. Thời gian đằng đẵng đã không cho Nga có đủ nghị lực để chờ đợi, cô đồng ý làm vợ người ta trong một ngày mùa thu buồn bã.
Suốt gần 30 năm làm vợ của một người mà Nga không yêu và sinh ra những đứa con xinh xắn nhưng trong một góc khuất của con tim mình, Nga vẫn giành cho Thắng. Những thông tin về anh là những gì Nga luôn tìm kiếm. Giờ họ đều là những người có địa vị xã hội, cùng là những cán bộ có chức trong ngành Ngân hàng, những gì về Thắng, Nga đều biết. Về một người vợ, một gia đình không hạnh phúc, về cảnh gà trống nuôi con khi vợ bỏ sang nước ngoài với người đàn ông khác. Tất cả, tất cả những điều đó và cả tình yêu mà Nga dành cho anh đã tiếp thêm cho Nga nghị lực sống tiếp với người chồng của mình.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, chồng Nga quyết ra ngoài để kiếm thằng con trai nối dõi tông đường. Nỗi tủi phận, sự uất hận đã khiến Nga đi đến quyết định giải thoát cho chính mình. Chị ly dị chồng ở tuổi 50, sự chịu đựng đã đi quá giới hạn cho phép, chị không thể bỏ qua khi anh ta có con với một người đàn bà khác, càng không thể để nhân phẩm của mình bị chà đạp. Nhưng dù đến tận cùng của sự đau khổ, thì lúc nào trong trái tim chị cũng có Thắng - người đàn ông mà chị luôn dành cho anh một chỗ thật lớn trong trái tim mình.
Giống như ngày hôm nay, khi biết tin Nga nằm viện vì suy nhược thì anh đã đến, không chỉ là một lời yêu mà lại là một lời cầu hôn xa xỉ. Chị đã hạnh phúc biết nhường nào, chị muốn anh nói thật nhiều, thêm nhiều lần nữa lời cầu hôn ấy. Hạnh phúc cứ nhòa đi trong nước mắt của họ, nhìn họ lúc này những đứa con của hai anh chị càng hiểu thêm nhiều điều về hạnh phúc.
Một lời yêu thật cần lắm chứ, đừng giống như họ những 30 năm sau mới được sống với nhau chỉ vì lỗi một lời yêu. Anh đã lầm khi không dám ngỏ lời cùng con gái của một vị Thứ Trưởng. Chính sự khác biệt giữa hai gia đình đã không cho anh đủ can đảm để nói lời yêu với chị. Ngàn lần xin lỗi chị, anh nguyện bù đắp cho chị phần đời còn lại dù chưa quá muộn.
Theo HPGĐ