Thấy các bạn vẫn khoe hay tâm sự, kể lể này nọ với mẹ mình mà con thèm. Chẳng gặp được mẹ vì giờ con nào biết mẹ ở đâu để gửi lá thư này, con chỉ viết để cho con thôi.
Nhưng mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm. Con vẫn nhớ cả tuổi thơ của con được bầu trời là mẹ che chở để rồi đến năm con bốn tuổi, bầu trời đó bỗng sầm xuống, tối đen khi mẹ đi lấy chồng.
Ai trong làng cũng khen mẹ tốt số thế, lấy được giai tân. Nhà kia sống chết phản đối nhưng không được, đành nhượng bộ rồi cấm tiệt mẹ nói ra việc đã có con riêng kẻo xấu mặt với láng giềng. Hơn chục năm qua mẹ vẫn giữ được lời hứa ấy với gia đình chồng mới, vậy là mẹ con có gặp nhau thì cũng phải lén lút.
Mẹ lấy bố khi vẫn còn ở cái thời ham chơi nông nổi, chưa đầy hai mươi tuổi mẹ về nhà chồng ở cùng làng, để rồi chỉ vài tháng sau vác cái bụng to và ôm một nỗi hận trở lại nhà ông bà ngoại. Con không biết mặt bố dù ông sống không xa là mấy. Hình như trong suy nghĩ của ông, rũ bỏ được mẹ và con như trút được một con bệnh dai dẳng. Con không được biết lý do nhưng qua cách người lớn nói chuyện con biết mình không được bên đó chấp nhận... dù con giống bố như hai giọt nước.
Cũng vì cái sự giống ấy mà bác dâu và mợ luôn nhiếc con: “Máu chảy đến đâu ruồi bâu đến đấy. Nhà ngoại cứ ôm ấp, chăm bẵm đi, rồi một ngày nó lại tếch về tìm đằng nội yêu dấu của nó thôi”.
Con không nể những người lớn ấy, không hiểu vô tình hay cố ý mà họ luôn gắng gieo rắc vào đầu con suy nghĩ không hay về nhà nội. Có thế thật thì rồi một ngày con cũng sẽ hiểu thôi, ngay việc chưa một lần nhà nội đến tìm cũng đủ để con hiểu rồi. Đằng này, bác dâu và mợ lại dè bỉu con và còn chê bai mẹ việc bỏ con lại để đi lấy chồng, khiến đứa trẻ trong con khóc không biết bao nhiêu lần, dù ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cứng rắn. Họ lại nói con “nhơn nhơn, máu lạnh giống hệt đằng nội”.
Có lần bác dâu về chơi, con lí nhí chào rồi chạy vụt xuống bếp làm cơm cho kịp. Bác đùng đùng chạy theo xuống rồi quát thật to để gây chú ý với mọi người rằng con mất dạy, giương mắt, vênh mặt không chào hỏi người lớn... Con giải thích mà vẫn bị mắng át đi, oan ức mà con không khóc nổi. Nếu có mẹ ở đây chắc chẳng ai dám bắt nạt con thế đâu mẹ nhỉ.
Thấy ông bà ngoại thương con, mợ lại sốt sắng răn đe, “đừng thấy nó thiệt thòi, chiều chuộng nhiều thành hư hỏng ra, phải rèn cho đến nơi đến chốn”. Bạn bè đến nhà, mợ lại giới thiệu, “Đây là con bà chị chồng, nhưng cũng như là đứa con thứ tư của bố mẹ chồng tớ, vì nó ở đây từ bé, mẹ nó đi lấy chồng rồi, giai tơ mành mành hẳn hoi nhé...”.
Con cô đơn lắm mẹ ạ.
Theo Dân Trí