[Truyện ngắn] Mùa nhan sắc

0:00 / 0:00
0:00
Lớp em toàn con gái, đứa nào cũng chân dài thích váy ngắn, đàn ông giàu. Bọn con trai trong lớp diễn viên vẫn gọi chúng em là những ả váy ngắn, nguy cơ cao làm tan tành các gia đình hạnh phúc. 
[Truyện ngắn] Mùa nhan sắc

Năm thứ ba, em được mời làm một vai phụ vì chút nhan sắc trời cho. Đến trường quay phải tập đi tập lại, ông đạo diễn nói em chân dài dễ khiến nhiều người thèm khát, nhưng cảm xúc trên phim thì khô như ngói. Sau đó chẳng bao lâu phim được phát sóng, em được một đạo diễn khác chú ý. Chắc chắn không phải vì diễn xuất mà vì thể xác em. Ngực em này, đùi em này môi em này… 

Ông ấy nói có một hợp đồng béo bở muốn em tham gia. Ông ấy hẹn em đến nhà gặp. Một lần, hai lần... Anh biết không, em bị gạ gẫm, bị lợi dụng. Lúc đó em giận dữ vô cùng, nghĩ sao hắn hèn thế, đi lợi dụng một cô gái xa người yêu. Em bỏ chạy, bỏ cả hợp đồng béo bở và ông đạo diễn phì nhiêu mà bỉ ổi lại. Nếu có anh ở bên em lúc này, chắc em sẽ ngả vào vai anh mà khóc, mà xả nỗi giận dữ này.

Bọn con gái lớp em tài khiêm tốn, nhan sắc dư giả, dễ dàng phung phí. Con gái quê xài hàng hiệu, chểnh mảng học hành chỉ mơ đổi đời. Đứa nào cũng tạo điều kiện để đại gia chăn dắt, đạo diễn cặp kè, đánh đổi nhan sắc mình được ngày nào hay ngày ấy, vì chả biết ngày mai ra trường có trở thành một ngôi sao điện ảnh hay không. Mới hôm rồi đi đám cưới con bạn, em được một đại gia bắt quen, hôm sau đã gọi điện đi cà phê. Em nhận vì mục đích mở rộng quan hệ. Quan hệ trong xã hội “chuông reo là... cởi” này nó bi hài nhiều chuyện lắm. Hắn tên Dũng, một giám đốc trẻ tuổi con một sếp to bụng bự tham nhũng thâm niên.

Một hôm Dũng mời em đến quán nhậu. Hắn nói đang có một hợp đồng ký cọt muốn em đi cùng, còn hứa hẹn sau này sẽ giới thiệu cho một đạo diễn danh giá. Khách hàng của Dũng là một ông giám đốc bụng phệ. Ông ta nhìn em từ đầu đến chân. Vị khách nghe đâu là cỡ bự của ngành dầu khí, hất hàm hỏi tửu lượng em. Em ý nhị cười cố không để lộ răng tránh thất thố và bao giờ cũng đặt chữ “dạ” lên đầu: “Dạ, cũng khá ạ”. 

Cuộc nhậu diễn ra vui vẻ, tất nhiên em ngồi phía khách của Dũng, cũng tiếp được vài chén. Buổi ký hợp đồng suôn sẻ. Dũng đưa em về còn dúi hai tờ một trăm xanh xanh mến yêu nói là “hoa hồng”. Em không biết tại sao lại có tiền “hoa hồng”. Dũng cố ấn vào tay, em miễn cưỡng nhận. Vừa đi em vừa nghĩ em vừa ngỏn ngoẻn cười với món tiền kiếm được dễ dàng.

Dũng gọi điện nói có việc muốn em tham gia. Nhưng em lại đang phải ở bệnh viện chăm bố. Những mảnh bom, mảnh đạn vẫn găm trong người bố, một ở đùi, một bả vai, một xương sống. Kỹ thuật y học hiện đại có thể mổ lấy ra nhưng tốn kém, mà em không khả năng tiền bạc. Dũng bất ngờ đến thăm, nói sẽ giúp em tiền để chữa bệnh cho bố. 

Em biết, người như Dũng chi ra mấy chục triệu cho em vay nhẹ như bốc điện thoại lên nghe. Em không muốn mình quá phụ thuộc, mà chắc chắn Dũng chẳng giúp không ai cái gì. Dũng gợi ý em, sẽ cho vay tiền nhưng làm việc cho Dũng để trừ dần, công việc là đi uống rượu tiếp khách cùng Dũng, đi bất kể lúc nào có khách. Em suy xét và nhận lời, em chấp nhận vì cần tiền trả nợ cho Dũng.

Buổi tiếp khách đầu tiên trong hợp đồng đã diễn ra tại một nhà hàng thừa sang trọng, nhân viên thừa lịch sự. Khách cần tiếp là một nhóm của công ty đối tác. Trước khi đi em được dặn kỹ phải tạo không khí xêm xêm vui. Khách chưa đến Dũng nóng lòng gọi điện. Rồi mấy cô chân dài váy vén tiến vào, ngả ngớn ngồi với khách. Trong số đó có Vy “ngố” cùng lớp. 

Em bị đẩy sang cho gã lùn tên Tĩnh, còn Vy ngồi bên Dũng. Bao giờ lũ chúng em cũng được ngầm định tạo không khí hưng phấn cho buổi gặp mặt của các sếp, làm xúc tác cho chuyện ký cọt hợp đồng này nọ. Ly đầu tiên cạn kiệt, ly thứ hai em cạn nửa. Gã lùn thi thoảng nghến cổ, vỗ vỗ bàn tay vào vai trần của em, xoáy mắt vào ngực em như muốn xé toạc làn áo cố tình mỏng tang của em mỗi khi đi tiếp khách. Vài lượt rót chai Blue vuông đã cạn, Tĩnh lùn cố rặn ra chút nho nhã mời em cạn một chén. Cái nháy mắt của Dũng bảo em tự nhiên vô tư đi. Em mệt muốn nghỉ, Dũng đưa em vào căn phòng trên một nhà hàng lớn ven đồi. Dũng muốn chiếm đoạt thân thể em nhưng em dứt khoát từ chối. Em đã dành và mãi mãi chỉ cho anh thôi. Chiếm đoạt không được, Dũng nói yêu em. Lời nói Dũng sặc mùi tiền, nức mùi dục vọng. Dũng thề sẽ cho em sung sướng. Em nói mình đã có tình yêu, không cần cái sự sung sướng Dũng ban. Hắn gào lên, vậy lúc khó khăn tình yêu em ở đâu, để đến nông nỗi này. Em chỉ biết bưng mặt khóc.

Nhờ tiền tạm ứng của Dũng, bố được mổ và khỏe lại. Em mừng cho bố và thấy mình nhẹ lòng hơn. Nhưng thấy em gầy, bố thương, hỏi em lấy tiền đâu ra ngần ấy để lo cho bố. Em nói con đi làm. Bố nhìn em rồi thở dài. “Nghề diễn viên cực khổ lắm, con đã chọn thì cố mà theo cho tròn”. Em ôm bố khóc, thấy mình có lỗi. Em đâu có diễn viên gì, chỉ là em đã diễn với mình, diễn với khách và diễn với chính số phận hẩm hiu. Hai tuần ba ngày sau đưa bố về quê, em nhờ những người thân thích, hàng xóm chăm bố, dặn bố gìn giữ sức khỏe. Em lao ra phố, đi làm tiếp như đã thỏa thuận với Dũng. 

Gặp Vy “ngố”, mới biết hai phần ba con gái lớp em làm nghề nhậu thuê từ lâu. Vy từng sở hữu ba lần lùm lùm bụng, ba lần đến phòng nạo và không biết bao nhiêu đàn ông đã đi qua đời Vy. Một lần bố mẹ Vy muốn nó lấy anh thầu xây dựng, nhưng Vy chối từ. Em bảo nó về ở trọ cùng em. Hai đứa một phòng trọ, vừa đi học vừa đi nhậu và an ủi lòng nhau mỗi trận say sưa. Sau nhiều cuộc nhậu, Dũng lại khẳng định yêu em thật lòng. Em nhận ra chút ít thành ý của hắn. Một tối đi cà phê, Dũng khóc trên vai em nói đời mình khổ. Dũng nói với em ngôi nhà hoang lạnh của mình chẳng có gì gọi là tổ ấm, chẳng có gì ngoài tiền. Rất nhiều gia đình ở thành phố khổ đến nỗi chẳng còn gì ngoài tiền. 

Dũng cô đơn trong ngôi nhà rộng. Bố vừa chăm sóc cái ghế cao hơn mình, vừa nuôi mối quan hệ giữ ghế, vừa đèo bòng gái bao. Dũng cô đơn ơi là cô đơn. Nhà rộng mà không muốn về, có tình thâm mà không được chia sẻ. Em từng ước là chủ của một căn nhà nhỏ bằng một phần mười như thế để em đón bố ra chăm sóc. Với những gì đã xảy ra ở gia đình, Dũng buồn khủng khiếp. Tiếp xúc với hắn, em còn nhận ra Dũng giàu đa cảm thêm chút yếu đuối. Thuyết phục em một lần nữa nhận lời yêu hắn nhưng không được em chấp nhận, Dũng vẫn quyết theo đuổi bằng được em.

Từ chối Dũng, em trở về nhà, bỗng thèm bàn tay anh, hơi thở anh khủng khiếp. Vy đi vắng, em đóng cửa khỏa thân một mình và nghĩ đến anh, nhấm nháp nỗi buồn. Đã mấy năm xa anh rồi còn gì, một lần duy nhất anh về được hai ngày thì đúng ngày em “bị”, anh tiếc, em tiếc. Mấy lần anh gợi ý em vào trong đó. Vượt sông, vượt núi, vượt đường xa, để gặp nhau, tìm cảm giác nhớ, ôm và hôn và vài chuyện khác, rồi về. Mà chúng ta làm chi có tiền, đành bảo nhau nín nhịn chờ đợi.

Em đang dạo phố thì điện thoại reo, là Dũng gọi. Dũng muốn em đến ngay. Em bắt xe ôm, đến nơi, thấy cổ tay Dũng tứa máu với những vết rạch chằng chịt bằng dao lam. Dũng bảo rạch tay cho máu chảy để thấy mình nhẹ nhõm, bớt buồn. Hội chứng rạch tay xảy ra ở lứa tuổi teen buồn bã, cũng lan sang một giám đốc giàu có như Dũng, lạ thật. 

Em lấy bông băng bó lại cho Dũng, hắn giật tay ra nói không cần. Mặc anh, cứ để cho máu chảy, càng chảy nhiều anh càng nhẹ. Quay ra tủ, Dũng vớ chai Gold Label vặn nút tu, loại này có bi nên không tu được. Dũng dốc dốc cho rượu tràn vào miệng, mấy hơi thì hết nửa chai. Đặt chai rượu xuống, đôi mắt Dũng dại đi, nhìn xa xăm xa xăm. Em đọc được nỗi buồn thảm thiết trong đôi mắt ấy. 

Lát sau, Dũng nói với em gia đình mình đã hoàn toàn đổ vỡ, mẹ bỏ đi, bố “ngã ngựa”... Em ôm Dũng áp vào ngực mình. Nước mắt Dũng thấm qua lần áo ướt ngực em. Hắn gợi ý một thỏa thuận khác, nói em hãy ở bên hắn những khi hắn buồn. Bù lại chẳng phải đi nhậu nhẹt gì nữa. Dũng có thể ôm chứ không được động chạm đến tiết hạnh em vì em đã quyết yêu anh, chỉ một mình anh và chờ đợi anh về. Đổi lại, gần bẩy mươi triệu em mượn của Dũng em không phải tính đến. 

Càng đi với Dũng, mọi ý nghĩ cay nghiệt về hắn trước đây càng tan biến. Dũng chân thành và hiền lành đến khó tưởng tượng. Hỏi làm sao, Dũng bảo cảm kích trước em. Một người con gái không sa ngã, chẳng vì tiền bán mình. Dũng biết Tĩnh đã từng mang xe hơi và nhà lầu ra dụ em đồng ý làm vợ bé. Em không chịu. Tĩnh đã chuốc em say trong đó kèm chút thuốc mê và khi hắn xé toạc áo, định giở trò đồi bại thì em tỉnh. Em đã thắng cả thuốc mê, phải chăng sức đề kháng em mạnh, hay Tĩnh mua phải thuốc rởm, em không biết nữa. Một cú đạp mạnh, em vùng dậy và lao ra ngoài bằng tất cả sự ghê tởm, bằng quyết tâm giữ ngọc gìn vàng. 

Dũng còn biết em mồ côi mẹ sớm, lớn lên bên bố bệnh tật liên miên. Còn biết em son sắt với người em yêu đang đi học đại học ở Sài Gòn đến thế nào. Dũng bảo: “Em đã vượt lên tất cả để làm một cô con gái hiếu thảo”. Hỏi làm sao Dũng biết tất cả điều đó. Dũng bảo do Vy kể. Em đã ở bên Dũng trong những lúc em yếu đuối và cô đơn nhất. Rồi em chẳng thể cưỡng lại nổi cơ thể săn chắc mạnh mẽ của Dũng. Em đã ngã lòng khi Dũng đặt nụ hôn lên cổ em. Cứ ngỡ đó là anh, thân thể em rạo rực, tâm hồn em muốn tan. Một mảnh vườn lâu ngày không gặp mưa và lúc này cơn mưa vàng trút xuống.  Em đã trao thân cho Dũng, cũng đê mê như đã từng trao cho anh trong tình yêu đẹp đầu đời. 

Ở trong đó, anh vẫn hay gặp Lành đúng không? Sợ chạm vào một vết thương, em đã không dám hỏi mỗi lần nghe điện anh. Em biết ngày đó ở quê, cả Lành và em đều yêu anh nhưng em yêu anh nhiều hơn. Lành vì đẩy em tránh khỏi công nông mà bị gẫy chân đến nỗi liệt. Không có cú đẩy của Lành, em chắc chết. Cô ấy theo gia đình vào Sài Gòn sống. Dù sao em vẫn mang ơn Lành và hứa sẽ đền đáp cho cô ấy.

Cũng sắp đến ngày anh tốt nghiệp đại học và về Bắc, em nhớ anh, xao động tâm hồn. Tự dưng không muốn nằm bên Dũng nữa để chờ anh. Gọi điện, anh cúp máy, chẳng thể biết ngày nào anh về. Lửa lòng em ngun ngút cháy, mơ màng vòng tay anh, nụ hôn anh. Nhưng sao không thấy anh nghe máy. Số máy anh lẫn vào đâu trong hơn hai mươi triệu thuê bao. Anh ở đâu giữa thành phố gần chục triệu dân xa lạ? Em thèm khóc trước bố, trước dòng sông nhỏ quê mình. Về quê, em đã thấy anh bên cô ấy, dịu dàng đẩy xe lăn tình tứ ánh mắt. Máu em sôi lên. Tuy Lành cứu em nhưng không thể nào cướp tình yêu của em. Đồ phản bội, thì ra anh cố tình thi vào trong đó, chỉ là cái cớ gần gũi cô ta. Anh giải thích em không nghe. Em gào lên, hét lên, đầy đủ dữ dằn, thừa thãi bạo liệt. Anh đứng tối sầm mắt mũi. Mẹ anh sang nhà em nức nở khóc, bác bảo em: “Thằng Được không ích kỷ đâu”.

Em không muốn nghe gì hết, chẳng cần lời giải thích của anh. Ném lại lời hứa đợi, chuyện đính ước xa xưa, em ra phố, đòi đi nhậu cùng Dũng tiếp mấy bàn khách cho khuây. Dũng đồng ý, trong cuộc còn có Vy “ngố”. Vy đau đời vì điểm kém trong học tập, phải thi lại mấy môn. Em cũng đội sổ mấy môn. Cụng ly khách và chúng em cụng ly nhau. Hôm đó tan bàn nhậu ngật ngưỡng sang đường, Vy “ngố” bị xe tông. Tấm thân mảnh dẻ gầy guộc tung lên, bị ném xuống, cặp đùi gẫy nhừ. Ước mơ đổi đời, chưa sờ thấy hạnh phúc thì Vy chết khi chếnh choáng men. Em khóc cạn nước mắt.

Đang ngật ngưỡng đi trên phố thì anh đứng chặn trước mặt em. Em thốt lên: “Được ơi, tìm em làm gì?”. Anh nói: “Lành đã chết rồi”. Một tin sét đánh. Anh nói thêm tin nữa làm em choáng hơn: “Anh và Lành là hai anh em cùng cha khác mẹ. Những chuyện của người lớn nơi quê hương luôn tắm đẫm sự phức tạp đã dẫn đến kết cục đó”. Được ơi, em không muốn hiểu, không cần hiểu bởi em cũng đã từng phản bội anh vì thương và muốn cứu một người đàn ông khác.

Giờ đứng trước hai tình yêu, hai người đàn ông là anh và Dũng, em chỉ được chọn một. Chúng ta như chuyện phim Hàn Quốc. Em là một diễn viên cô đơn và chỉ có một lựa chọn duy nhất cho thời nhan sắc của mình. Sắp bước sang tuổi hai nhăm, em còn chút nhan sắc này, chẳng thể phung phá. Ôi kìa, trời lại mưa, cơn mưa bất chợt dữ dội. Em lao vào mưa rất nhanh. Mưa quấn lấy em, vây lấy em. Anh cũng lao đi phía sau, đuổi theo em. Em khóc trong mưa và thét lên với mình: “Em phải làm sao?”.

Truyện ngắn của Nguyễn Văn Học