Cố nhắm mắt thật lâu để tìm vào giấc ngủ, ôm chặt chiếc gối vào lòng mà không xua được cái lạnh của đêm đông. Em cố gắng không nghĩ ngợi điều gì. Em sợ những đêm mưa, nó len lỏi vào từng góc hẹp của con tim, khơi lại niềm thương nỗi nhớ mà em đã chôn sâu. Em không biết giọt nước mắt đang lăn dài trên má, em lại nhớ anh rồi. Nỗi nhớ như tên chiến binh dai dẳng, nó đợi mỗi lần tim em mềm yếu lại sống dậy mãnh liệt hơn. Em nhớ anh, dù em biết giờ đây tất cả chỉ còn là nỗi đau, nỗi đau ngọt ngào anh dành cho em.
Chúng mình quen nhau vô tình trong lớp học đêm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã biết thế nào là nhớ thương trông đợi. Hai ánh mắt gặp nhau rồi bối rối quay đi. Em là con nhỏ năng động thế mà suốt buổi học chỉ biết lặng im. Chúng mình chung đường về, không biết vô tình hay cố ý anh hay đạp xe chầm chậm sau em. Còn em thì luống cuống trên cả chiếc xe quen thuộc của mình. Nhờ mưa mà chúng mình không còn chỉ biết giao nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng.
|
(Ảnh minh họa) |
Nơi quê nhà với nhiều kỷ niệm thật dễ thương. Mỗi chiều khi bóng hoàng hôn buông xuống, anh và em cùng lang thang trên con đường quê thanh vắng. Cuối con đường có cây ngọc lan rợp bóng, thế nào anh cũng hái cho em thật nhiều hoa. Anh nói “Những cánh hoa trắng và thật thơm em hãy ép vào trang vở, mỗi lần nghe hương hoa, em lại nhớ đến anh. Anh sợ bé nhiều bạn bè rồi quên anh mất”.
Chuyện tình chúng mình như vầng trăng sáng, em như cô em nhỏ chỉ biết nhõng nhẽo cùng anh. Chúng mình xa nhau, em lên thành phố học, anh đi làm mãi tận Tây Nguyên. Đêm chia tay hai đứa ngồi bên nhau lặng lẽ, không dám cầm tay nhau chỉ có ánh mắt nồng ấm nhìn nhau như hẹn lời chờ đợi. Những lá thư anh gửi về từ miền đất xa xôi, em đọc rồi khóc mãi. Nhớ anh, nhớ nhà, nhớ những đêm thanh vắng sau buổi học ngày xưa. Trước ký túc xá có cây ngọc lan thơm ngát, mỗi lần hương đưa vào ô cửa, em nghe lòng quặn thắt nhớ thương. Chiều ấy, em đi học về không biết mình tỉnh hay mơ khi thấy anh ngồi ở ghế trước phòng. Lúc ấy nếu không có các bạn, có lẽ em đã ngã vào lòng anh để khóc thật nhiều. Cùng nhau đi dưới con đường giờ đây trở thành quen thuộc, em sung sướng đón nhận lời tỏ tình của anh.
Đêm ngoại ô như lặng im, gió lướt thật nhẹ trên mặt nước, mọi thứ đều trở nên đáng yêu như biết được có người con gái đang tận hưởng những gì đẹp nhất của tình yêu.
Thời gian dần trôi, chúng mình yêu nhau được ba năm. Gia đình và bạn bè chỉ chờ em ra trường để uống rượu mừng. Anh nói có lẽ khi em tốt nghiệp, trong thời gian chờ lấy bằng mình sẽ tổ chức lễ cưới. Lúc ấy bạn bè của em chưa đi làm... ôi chắc là vui lắm. Em xấu hổ nép vào ngực anh. Có hạnh phúc nào ngọt ngào hơn khi được cùng người mình thương yêu chung sống dưới một mái nhà, được chăm sóc, được thu mình bé nhỏ trong vòng tay thương yêu.
Anh ít lên thành phố thăm em. Anh nói dạo này anh hay tăng ca. Nhớ anh, em xuống thăm, lo cho anh viên thuộc phòng khi ốm đau, nấu cho anh một bữa cơm rồi lại về thành phố chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa. Anh lên thăm em nhưng vội vã đi ngay, anh nói là rất bận. Em chỉ thương anh phải đi đường xa để hai đứa gặp nhau, con tim đâu còn chổ cho giận hờn, trách móc. Thế mà anh đã đổi thay.
Anh nỡ xa em, bỏ em lại phía cuối đường ngơ ngác. Bóng anh dần khuất sau màn sương lãng đãng cuối hoàng hôn. Tình yêu, kỷ niệm suốt mấy năm qua không bằng người người con gái anh mới gặp. Tại sao anh còn dối em, chỉ mấy ngày trước đây anh còn nói yêu em, nhớ em thật nhiều vì không gặp được. Anh không còn yêu em?
Anh nỡ nói lời chia tay khi chỉ còn hai hôm nữa là em thi tốt nghiệp. Anh không lo lắng em sẽ quỵ ngã, anh chỉ nói với em được hai chữ xin lỗi. Xin lỗi đơn giản thế thôi sao? Hy vọng, yêu thương, kỷ niệm giờ chỉ gói gọn trong hai tiếng xin lỗi khi một người muốn chia tay. Em về quê, ngã vào lòng mẹ anh khóc như một đứa trẻ, bà tức giận gọi anh về nhưng tất cả là vô ích.
Em như kẻ mộng du, không biết mình tỉnh hay mơ. Em không biết làm gì ngoài khóc, chảy thật nhiều nước mắt cho con tim bớt đau buồn. Em đã làm gì có lỗi hả anh? Ngoài tình yêu trong sáng, một lòng tin tuyệt đối dành cho anh. Yêu anh, em đã làm tất cả những gì có thể, bỏ đi lòng tự trọng của một người con gái. Em không cầu xin tình yêu nhưng em hiểu rằng: tìm được một tình yêu chân chính giữa cuộc đời xoay vần, giữa bao người dưng lạnh lùng lướt qua nhau là khó vô cùng. Em muốn lấy bao dung của người con gái để níu kéo tình yêu. Buổi chiều ấy em đã tìm đến anh để nói với anh em vẫn yêu anh, sẽ không giận hờn chuyện anh thay đổi, thế nhưng...
Giờ đây, chúng mình mỗi người mỗi ngả. Đường anh đi có chăng hạnh phúc, riêng bước chân anh đơn lẻ. Kỷ niệm ngày xưa em cố tình chôn chặt tận đáy lòng sao con tim bướng bỉnh, nhiều khi vẫn cứ cồn cào. Mưa vẫn rơi ngoài hiên vắng, có phải chăng cơn mưa kỷ niệm cho hai đứa mình quen nhau. Bao năm thời gian cho em quên đi dáng cũ, thế sao con tim không biết nghe lời. Cuối con đường thuở chớm biết nhớ thương, hương ngọc lan vẫn đượm vào tóc em mỗi lần đếm bước. Đêm đã dần trôi, xa xa vảng tiếng ru hời trong đêm vắng nghe xót xa, khao khát, đợi chờ. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi.
Theo TTOL