Đụng chạm đến quyền lợi của các bên, nghề Thi hành án dân sự là những công việc đầy vất vả và nhạy cảm. Nhưng làm nghề cũng có những niềm vui, nỗi buồn.
Có những việc bị đương sự mắng chửi, hăm dọa nhưng có nhiều việc được hỏi thăm, động viên kịp thời. Và vinh dự nhất vẫn là được ngành xem xét, công nhận bằng những phần thưởng cao quý.
Nói vậy để thấy, làm thi hành án dân sự vất vả, khó khăn và nhiều rủi ro, nhưng nếu bản thân mình yêu ngành, tâm huyết và nỗ lực, cố gắng, thì sẽ được ghi nhận. Chính vì vậy, quá trình công tác trong ngành, tôi đã tham gia giải quyết rất nhiều vụ việc, lúc đầu tưởng như bế tắc, nhưng bằng sự nhiệt huyết, tinh thần trách nhiệm và kiên trì động viên, thuyết phục đương sự, cuối cùng vụ việc cũng được giải quyết ổn thỏa.
![]() |
Chấp hành viên Phạm Huy Ân Chi cục Thi hành án dân sự thành phố Quảng Ngãi |
Mới đây nhất, trong một vụ cưỡng chế giao nhà của người phải thi hành án cho người trúng đấu giá thành, khi thành phần tham gia cưỡng chế đến hiện trường, gia đình người phải thi hành án gồm có bốn người, hai vợ chồng và hai đứa con, mặc dù đã được thông báo trước, nhưng người chồng tìm cách tránh mặt. Nhà còn lại ba mẹ con, người mẹ kiên quyết không dọn đồ đạc, tài sản ra khỏi nhà. Hai cháu nhỏ theo mẹ, khóc lóc, trông rất đáng thương.
Trước tình cảnh đó, bản thân tôi cùng với chấp hành viên và đại diện Viện kiểm sát, lãnh đạo UBND xã và cán bộ phụ nữ xã, Chi hội phụ nữ thôn tiếp tục dành thời gian, để lắng nghe tâm tư nguyện vọng của người phải thi hành án, sau đó giải thích cặn kẽ, tỉ mỉ quy định của pháp luật, động viên, thuyết phục người phải thi hành án chấp hành.
Tuy nhiên, người phải thi hành án vẫn không chấp hành. Vì vậy, chấp hành viên công bố Quyết định cưỡng chế để thực hiện việc cưỡng chế, khi lực lượng nhân công dọn đồ đạc, tài sản của người phải thi hành án ra khỏi nhà, trong đó có sách vở và quần áo của cháu bé lớn đang học lớp hai, cháu khóc và xin đừng lấy sách vở và quần áo của cháu để chiều nay cháu đi học!
Đây là một vụ thi hành án khá đáng thương. Người phải thi hành án đã vay nợ của Ngân hàng hàng tỉ đồng để đóng cặp tàu vươn khơi, bám biển những mong cuộc sống tốt hơn. Tuy nhiên, làm ăn thất bại, họ không trả tiền cho ngân hàng, ngân hàng khởi kiện và yêu cầu bán nhà ở là tài sản thế chấp để thu hồi nợ. Đến nay gia đình không có chỗ ở, rất khó khăn mọi bề.
Trước khi chấp hành viên công bố quyết định cưỡng chế, thành phần tham gia đã cùng nhau động viên, thuyết phục rồi nhưng không được. Tôi tiếp cận cháu bé, an ủi, động viên.
Sau một hồi trò chuyện, cháu dần có thiện cảm, nên tôi khuyên cháu, mấy chú dọn dùm đồ cho nhà cháu, không ai lấy của cháu đâu, tí nữa sẽ đem hết đồ của nhà cháu sang để bên nhà ông nội hoặc nhà ngoại của cháu cho cháu, nên cháu đừng lo, không khóc nữa nhé! Vậy là cháu tin tôi, khuôn mặt vui hẳn lên và không còn khóc nữa.
Xong việc của cháu rồi, giờ đến việc của mẹ cháu, phải làm sao đây? Chắc phải nhờ người thân và hàng xóm láng giềng thôi! Tôi ra khỏi khu vực cưỡng chế, hỏi thăm người dân thì biết được cha chồng của người phải thi hành án đang ở đây, tôi đến và trò chuyện cùng ông.
Tôi cũng chia sẻ với những khó khăn mà các con, cháu ông đang gặp phải, tôi cũng nói với ông về chuyện của cháu nội ông, nếu ông thương con, thương cháu thì ông vào cùng chúng tôi động viên con dâu nhận lại tài sản và chuyển đến nhà ông để tạm, ông nghe và đồng ý với đề nghị của tôi.
Để chắc chắn, tôi còn tranh thủ hai người phụ nữ tương đối lớn tuổi ở gần nhà và có mối quan hệ thân thiết với người phải thi hành án, tôi cũng nói về hoàn cảnh đáng thương của gia đình chị và cháu bé, nếu chị không nhận lại tài sản, buộc chúng tôi phải liệt kê và đưa tài sản về kho của cơ quan thi hành án để bảo quản và chờ xử lý theo quy định của pháp luật. Nghe giải thích, hai chị sau đó đã đồng ý.
Như vậy, sau một khoảng thời gian dài kiên trì phối hợp với các hội đoàn thể và chính quyền địa phương, cùng người thân và hàng xóm, tiếp tục động viên, thuyết phục người phải thi hành án, cuối cùng người phải thi hành án cũng đồng ý nhận lại toàn bộ tài sản và chuyển toàn bộ tài sản ra khỏi nhà đến nhà ba chồng gửi tạm để giao tài sản cho người mua trúng đấu giá. Chị cũng nhận được một khoản tiền trích lại đủ thuê nhà cho gia đình chị sinh sống trong 01 năm. Việc cưỡng chế kết thúc, được đa số nhân dân tại địa phương đồng tình, ủng hộ.
Trải qua thời gian dài công tác trong ngành thi hành án dân sự, từ những trải nghiệm thực tế, tôi càng nhận ra và khẳng định rằng, dù làm bất cứ công việc gì, bản thân mỗi con người chúng ta phải thể hiện được sự nhiệt huyết, tinh thần trách nhiệm, đảm bảo đúng quy định của pháp luật, không có tính chất cá nhân và điều cốt lõi là xử lý tình huống phải thể hiện được tính nhân văn, tình người, thì dù có cưỡng chế vẫn được nhân dân đồng tình ủng hộ.
Phạm Huy Ân
Chi cục Thi hành án dân sự thành phố Quảng Ngãi