Tôi vừa đi vắng, anh đã "rủ" cave về phòng

Khi anh ra mở cửa phòng thì tôi như chết lặng đi khi nhìn thấy một cô gái mặc quần đùi và áo hai dây đang ở trong phòng anh...
Khi anh ra mở cửa phòng thì tôi như chết lặng đi khi nhìn thấy một cô gái mặc quần đùi và áo hai dây đang ở trong phòng anh...

Tôi quen anh qua sự giới thiệu của một người bạn và cũng chẳng bao lâu sau đó, chúng tôi trở thành người yêu chính thức của nhau. Chúng tôi đều là người tỉnh lẻ xuống Hà Nội học và làm việc. Anh là sinh viên năm thứ 4 của trường Đại học Xây dựng, còn tôi là một nhân viên kế toán.

Tôi những tưởng mình sẽ được sống mãi trong thiên đường tình yêu ấy khi sáng nào anh cũng đón tôi đi làm, chiều lại đến cơ quan đón tôi về. Anh luôn ở bên tôi, giúp đỡ và lo lắng cho tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Hạnh phúc khi được ở bên vòng tay anh, tôi đã mơ về những tháng ngày hạnh phúc được ở bên anh cùng những đứa con ngoan… tôi yêu anh chân thành và say đắm, tôi tin tưởng ở anh và giành tất cả cho anh những gì quý giá nhất tôi có.

Tuy nhà anh rất nghèo nhưng không vì thế mà tôi khinh thường anh, ngược lại, tôi càng yêu và trân trọng anh hơn. Hơn một năm yêu nhau, tôi và anh đã vượt qua biết bao sóng gió, bao niềm vui nỗi buồn… nhiều khi tôi tưởng chừng như tình yêu ấy không thể tiếp tục được nữa. Đã bao lần tôi muốn bỏ đi thật xa để quên anh nhưng lý trí của tôi không thể thắng nổi con tim vì tôi đã quá yêu anh. Vượt qua mọi sự ngăn cấm của gia đình, bạn bè, tôi vẫn một lòng một dạ yêu anh và tự hứa với lòng mình sẽ ở bên cạnh anh, lo lắng cho anh và giúp đỡ anh vượt qua những khó khăn, vất vả trong cuộc sống.

Nhưng càng yêu anh, tôi càng nhận ra anh là một người đàn ông ích kỉ và gia trưởng. Anh không muốn tôi giao lưu với những người bạn của mình, cũng không cho tôi ăn mặc đẹp khi đi làm, đi chơi và mỗi lần có một đồng nghiệp nam nào đó gọi cho tôi, anh lại kiếm cớ để trách móc, giận hờn tôi… Cũng vì yêu anh và không muốn giữa tình yêu của chúng tôi xảy ra mâu thuẫn nên tôi đã cắn răng chịu đựng nghe lời anh. Cũng từ đó, tôi dần dần mất hết bạn bè, mọi sự giao lưu của tôi với đồng nghiệp, đối tác cũng đều nằm trong vòng kiểm soát của anh.

Trong một lần tôi đi liên hoan cùng mọi người trong công ty về, anh lại càu nhàu: “Em là con gái mà suốt ngày chơi bời, đi làm không về phòng ngay lại còn đi đàn đúm. Em không cần phải đi cùng mọi người… nếu em giỏi vẫn được mọi người yêu quý và thăng tiến chứ sao?” Tôi rất buồn vì cái suy nghĩ ích kỉ của anh nhưng tôi vẫn động viên bản thân mình rằng: “Rồi anh sẽ thay đổi khi anh hiểu tôi hơn”.

Những tưởng khi tôi im lặng và chấp nhận chiều theo cách sống của anh để tình cảm hai đứa không bị rạn vỡ thì anh càng quá đáng với tôi hơn. Anh bắt đầu chuyển sang tìm hiểu danh bạ, tin nhắn của tôi, anh giằng máy của tôi mỗi khi có ai gọi tới và khi tôi trả lời điện thoại, anh lại ghé sát tai vào máy tôi để nghe xem tôi và người ở đầu dây bên kia nói gì với nhau… những điều đó đã khiến tôi càng ngày càng thất vọng về anh hơn nhưng tôi vẫn nhắm mắt cố cho qua tất cả vì tôi đã đưa anh về nhà giới thiệu với gia đình, hơn nữa, chúng tôi cũng đã chung sống với nhau như vợ chồng bấy lâu nay…

Khi biết được cách cư xử ích kỉ của anh đối với tôi, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp ai cũng khuyên tôi: Nên dừng lại tình yêu đó nếu sau này có lấy người đàn ông đó về làm chồng thì tôi sẽ rất khổ… Tôi đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều và tôi vẫn quyết định sẽ chung sống với anh bởi tôi không thể vượt qua nỗi buồn khi không có anh bên cạnh, không có anh di dạo cùng tôi trên những con đường quên thuộc hay không có anh ăn cơm với tôi và cùng tính chuyện tương lai hạnh phúc của hai đứa…

Cuộc sống của tôi luôn bị anh áp đặt vào một khuôn khổ, định kiến rất khắt khe nhưng anh nói rằng: “Anh là đàn ông nên anh có quyền làm như vậy. Hơn nữa, anh khác với phụ nữ, đã là phụ nữ thì phải chịu thiệt một chút chứ? Nhưng em yên tâm, anh sẽ giành cho em một tình yêu chung thủy, chỉ cần em ngoan và nghe lời anh là đủ…”. Dù biết anh gia trưởng, phong kiến nhưng vì yêu anh, vì tình yêu bấy lâu hai đứa vun đắp nên tôi hứa với bản thân mình sẽ cố gắng thay đổi vì anh, cố gắng để hai đứa có một mái ấm hạnh phúc thật sự. Thế nhưng, người đàn ông tôi yêu thương dường như không chỉ ích kỉ, hẹp hòi khi không cho tôi giao lưu với mọi người, áp đặt tôi theo các quy tắc, khuôn khổ của anh… mà anh cũng là một người dối trá và tàn nhẫn trong cách cư xử với tình yêu của mình.

Trong một lần tôi về quê chơi, buổi tối hôm đó tôi gọi điện cho anh rất nhiều lần nhưng không thấy anh nghe máy, cả ngày hôm sau cũng vậy. Tôi đã lặng lẽ xuống Hà Nội và bí mật tới phòng của anh. Khi vừa tới đầu ngõ thì một người quen cho tôi biết, trong phòng anh đang có một người con gái. Tôi cảm ơn người đó rồi nhẹ nhàng tới phòng anh.

Khi đến gần phòng anh, tôi thấy xe anh vẫn để ngoài sân nhưng cửa phòng đã đóng kín mít. Tôi tự trấn tĩnh bản thân mình và đứng ở ngoài gọi điện cho anh. Khi tôi nghe được tiếng nhạc chuông của máy anh thì anh lại vội vàng tắt máy…

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định tới trước cửa phòng anh và gọi anh. Một lát sau anh ra mở cửa… nhưng tôi như chết đứng khi thấy trong phòng người yêu mình là một cô gái mặc quần đùi và áo hai dây. Tôi rất tức giận và đau lòng nhưng vẫn không nói gì và nhẹ nhàng bước vào phòng anh.

Anh nói với tôi rằng: “Em mang con dao ra đây cho anh”. Tôi ngồi xuống ghế không nói một lời nào và anh bảo cô gái kia đi về… trong phòng lúc ấy chỉ còn tôi và anh đối mặt với nhau.

Anh vẫn dở bản tính của mình để bắt nạt tôi và nghĩ rằng, tôi dành nhiều tình yêu cho anh như thế thì chắc hẳn tôi sẽ tha thứ cho anh. Anh nhìn tôi một lúc và nói: “Chúng ta chia tay”…  Nước mắt tôi trào ra trong nỗi đau khổ và uất nghẹn: “Anh không cần phải nói gì nữa đâu. Sẽ không bao giờ em tha thứ cho anh! Chúng ta sẽ chia tay và không bao giờ gặp lại nhau nữa. Anh là người không có một chút liêm sỉ nào”. Tôi dứng dậy đi về thì anh vội giữ lấy chìa khóa xe của tôi và giải thích: “Em hiểu lầm rồi, đó là bạn gái của em anh”. Anh dùng mọi lý lẽ để biện minh cho hành động sai trái của mình, ngay cả những điều không thể tin nổi: “Anh đã giết người”… Rồi sau đó anh lại quỳ dưới chân tôi xin tôi tha thứ. Anh tha thiết: “Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Trong cuộc sống ai cũng có những sau lầm mà em…”.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi lại bỏ qua tất cả những lỗi lầm của anh, dù biết rằng anh đang nói dối tôi... Tôi những tưởng rằng bằng tình yêu chân thành, bằng sự hi sinh của tôi, tôi sẽ mãi có anh và có được tình yêu trọn vẹn như lời anh hứa.

Nhưng rồi cuộc đời một lần nữa lại trêu ngươi tôi khi anh hoàn thành xong đồ án tốt nghiệp và ra trường cũng là lúc anh quyết định rời xa tôi, để rồi tôi lại đau đớn trong nỗi nhớ vô bờ và nỗi đau giằng xé…

Kể từ ngày anh rời xa Hà Nội để về quê lập nghiệp, tôi cũng đã quyết định về quê để quên anh… nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào xóa nhòa được những vết thương và nỗi đau trong lòng anh đã gây ra cho tôi…
Tôi viết lên những dòng tâm sự này để cho vơi bớt những nỗi buồn… và cũng mong các anh chị, các bạn cho tôi lời khuyên để giúp tôi vượt qua nỗi đau này!
Theo 24h.com.vn

Đọc thêm