- Chị thường nói mình đi làm để gửi tiền về cho ba mẹ, lại một câu chuyện "Em vốn mang thân con gái nhà nghèo"?
- (Thở dài!) Tôi cũng chưa từng nói câu chuyện này với ai, đó là ký ức quá dữ dội mà tuổi niên thiếu tôi đã phải trải qua. Khoảng thời gian tôi học lớp 10, nhà có biến cố, ba tôi bị tai biến liệt nửa người. Khi ông vừa đi viện về một thời gian ngắn thì mẹ tôi bể hụi. Ngày nào cũng có người đến siết nợ, chửi mắng, gây sự. Gia đình tôi từ một mái ấm hạnh phúc, có tiếng ăn ở hiền lành bỗng trở thành gia đình có vấn đề. Người ta ì xèo, bàn tán.
|
Trà Ngọc Hằng |
Ba mẹ cãi nhau hoài, rồi ly dị. Mẹ tôi bỏ đi trốn nợ, tôi qua ở với bà ngoại. Một mình ba ở lại nhà, hàng đám người đến xồng xộc lao vào nhà chửi bới. Họ hỏi ba tôi về mẹ, ba nói mẹ đã bỏ nhà đi, nhưng họ không tin, lao lên lầu, ném đồ, đập phá.
Ba tôi la lên, cứ lấy mình đẩy họ ra. Lúc đó tôi đang ngủ trưa trên lầu, thấy ầm ầm ngó xuống, nhìn cảnh ba mình bị liệt mà cứ lao vào họ như vậy, tôi thấy rất xót. Từ nhỏ tới lớn ở quê tôi không nói chuyện lớn tiếng với ai bao giờ hết. Nhưng lần đó, bực mình quá, tôi ra chửi. Tức quá, tôi cầm con dao lớn lên, nói ai vô nhà là em chém liền (cười). Nói vậy nhưng khi họ đi rồi, tôi vẫn còn run cầm cập.
Tôi nhớ, mẹ thiếu nợ người ta nhiều lắm, tôi theo mẹ đi vay tiền người thân mà chờ cả buổi người ta cũng không muốn cho vay, mẹ tôi ngồi khóc. Rồi có hôm nhà hết tiền, hết gạo, mẹ tôi nói cầm tô sang xin cơm nguội nhà dì để về cho ba ăn. Tôi cầm bát sang xin cơm mà... (im lặng).
- Còn nhỏ mà phải chứng kiến những cảnh không hay đó, lúc ấy, chị có nghĩ lớn lên mình nhất định sẽ lo cho gia đình không?
- (Gật đầu) Gần một năm sau tôi lên nhà cậu trên Sài Gòn và đi làm thu ngân cho một quán cà phê của người bà con xa với mức lương 3 triệu đồng/ tháng, rồi tiền người ta típ cũng thêm gần 2 triệu đồng. Tôi không tiêu một đồng nào mà gửi về quê cho ba mẹ, thường thì tôi gửi ba phần nhiều hơn.
Tôi ở nhà cậu, con cậu cùng tuổi nhưng chúng tôi không thân được nhau. Chị ấy được nuông chiều, mình đôi lúc lại tủi thân. Rồi nhiều khi gia đình cậu sum vầy, hạnh phúc, mình lại lủi đi chỗ khác khóc vì nhớ gia đình, buồn vì ba mẹ chia tay. Lúc đó tôi cứ tự hỏi: "Tại sao gia đình mình lại vậy?. Sao ba mẹ lại chia tay bỏ mặc mình?". Dì tôi biết tôi tủi thân, cũng khuyên nhủ mỗi gia đình một hoàn cảnh, tôi phải cố gắng vượt qua. Tôi đã sống cả một thời gian dài với hy vọng ba mẹ sẽ quay lại.
- Những lúc buồn tủi đó, chị không chia sẻ với ai sao?
- Gia đình chị đã vượt qua cơn bĩ cực đó thế nào? Cậu tôi lấy một số tiền rất lớn để giúp mẹ trả nợ, làm lại hụi, nuôi lại hải sản. Thật ra, mẹ bể hụi cũng vì thương chị gái tôi lấy chồng xa, cho vợ chồng chị tiền mở cửa hàng điện tử. Rồi một ngày chị vác bụng bầu về nhà khóc lóc, kể anh rể sang cửa hàng cho người ta lấy hết tiền bạc bỏ đi rồi.
Bây giờ ba tôi đã mất, mẹ đã về lại nhà cũ để ở, mình mẹ có 2 cái nhà rộng thênh thang cũng buồn. Anh, chị tôi ở riêng, vì tôi là con út lại sống chung với chị và cháu gái (người chị bị chồng lừa tiền bạc) nên mỗi tháng mẹ lại lên Sài Gòn thăm một lần, mẹ ở lại với chúng tôi vài ngày rồi về lại.
Theo Mốt & Cuộc sống