Mới ở tuổi đôi mươi nhưng non nửa ngày tháng thanh xuân của Thành là ở sau song sắt. Từ một lần vấp ngã ban đầu, cậu trai Hà thành đã không đủ bản lĩnh đứng dậy, để dòng đời bạc ác cuốn trôi.
Phạm nhân Ngô Tất Thành. |
Tuổi thơ sóng gió
Sống trong một gia đình có điều kiện ở Hà Nội, bố mẹ buôn bán vải thường xuyên phải đi xa nên Ngô Tất Thành (SN 1982, ở Định Công, Hoàng Mai, đang thụ án tại Trại giam Suối Hai về tội “Cướp tài sản”) được bù đắp tình cảm bằng số tiền tiêu vặt dư dả hơn bạn bè. Thế nhưng thay vì mua sách về để đọc như nguyện vọng của cha mẹ, Thành lại “nướng” sạch tiền vào điện tử xèng - một trò cờ bạc vỉa hè. Do không có người lớn quản lý nên Thành nghỉ học ngày càng nhiều. Năm 14 tuổi, khi chưa học xong lớp 8 cậu bé đã bỏ học.
Ở nhà lêu lổng, dần dần Thành “đói” tiền và sa chân vào các vụ trộm cắp. Tháng 10/1998, Thành bị Tòa xử phạt 3 tháng tù giam vì tội “Trộm cắp tài sản” sau khi bị bắt quả tang giở trò “hai ngón” ở huyện Thanh Trì. Tháng 11/1998, trong thời gian chờ thi hành án, Thành tiếp tục bị Công an quận Thanh Xuân bắt và sau đó cũng lĩnh 6 tháng tù giam vì tội danh tương tự. Chỉ một thời gian ngắn đã mắc phải hai án tù, dường như Thành không còn biết sợ nữa và tiếp tục lao vào các cuộc ăn chơi, bỏ bê mọi lời khuyên răn của chị gái và bố mẹ.
Tháng 7/1999, Thành nhận án tù tiếp theo. Ba lần nhận án trong vòng 2 năm, không ai nghĩ chủ nhân của nó lại là một cậu thanh niên mới tròn 17 tuổi. Án phạt lần này của cậu nghiêm trọng và nặng hơn rất nhiều: 7 năm tù về tội “Hiếp dâm trẻ em”.
Tuy nhiên, bấy nhiêu đó cũng chưa phải là tất cả. Ra tù năm 2005, vì chỉ mới học hết lớp 8 nên Thành không biết làm gì ngoài việc ở nhà phụ giúp gia đình vài việc lặt vặt. Lẽ dĩ nhiên, đã là cái tật thì khó có thể sửa được, Thành vẫn tiếp tục lao vào game trực tuyến và điện tử xèng. Một ngày đầu năm 2010, khi đi uống nước Thành bắt chuyện với một người lạ tên Thái. Chỉ sau vài câu chuyện, biết Thành kẹt tiền nên Thái liền rủ đi cướp.
Dù đã mang ba tiền án nhưng Thành vẫn nhắm mắt làm liều. Hai gã trai chở nhau đến khu vực phường Đại Kim (Hoàng Mai, Hà Nội) và cướp chiếc túi xách của một cô gái, nhưng ngay sau đó Thành bị công an bắt giữ. Qua xác minh, Công an phường Đại Kim còn phát hiện trước đó Thành và Thái cũng đã thực hiện một vụ cướp khác. Trả giá cho tội lỗi này, Thành bị tuyên phạt 3 năm tù giam.
Đường về đầy nước mắt
Những vết trượt dài nối tiếp nhau trong suốt những năm tháng tuổi trẻ đã khiến Thành phải trả một cái giá quá đắt. Thay vì tận hưởng thời gian đẹp nhất của đời người thì cậu lại đánh mất nó trong bốn bức tường nhà tù. Quay đầu nhìn lại, Thành chỉ biết oán trách chính mình.
Trong tâm trí Thành giờ đây là sự ân hận và hối lỗi tột cùng. Ân hận vì đã đánh mất chính bản thân mình mà không hề nghĩ đến tương lai trước mắt. Sự hối hận muộn màng ấy cứ ám ảnh tâm trí Thành và phải mất rất lâu cậu mới có thể thoát khỏi nó. Thành kể những ngày đầu vào trại, cậu muốn “chết quách cho xong” bởi những lỗi lầm và nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại được nữa.
Khi đó, bố Thành đã mất, mẹ lên thăm Thành không dám gặp, hoặc có gặp cũng không dám nhìn vào mắt mẹ mình. Những ngày sau đó, phía trong bốn bức tường Thành chỉ khóc và ân hận, mọi thứ đối với Thành lẽ ra là quá tốt đẹp nhưng chính cậu là người đánh mất nó.
Đã có lúc Thành trách bố mẹ vì không dành nhiều thời gian quan tâm đến mình, thế nhưng hơn ai hết cậu hiểu rằng đó không phải là nguyên nhân chính: “Em biết rất nhiều người có cùng hoàn cảnh, thậm chí còn éo le hơn em rất nhiều, thế nhưng họ đâu có như em bây giờ. Mọi chuyện đến nông nỗi này là do em buông thả chứ chẳng do ai cả, tiếc rằng khi hối hận thì đã là quá muộn…”.
Chưa đến 30 tuổi nhưng quá khứ của Thành là gần 10 năm ở tù, nghĩ đến quãng thời gian sau khi ra trại cậu không khỏi bàng hoàng. Tuổi trẻ chìm trong thú vui đỏ đen, Thành còn chưa tạo được cho cậu một nghề nghiệp hay chỗ dựa nào vững chắc, thật quá khó khăn để có thể làm lại tất cả. Chưa có vợ con, bố đã mất, chỉ còn người mẹ già ở nhà, đôi lúc Thành đã nghĩ tương lai của cậu chỉ là con số không.
May mắn cho Thành là những người thân xung quanh chưa bao giờ bỏ rơi câu. Trong suốt quãng thời gian Thành ở trại, mẹ và bạn gái cậu vẫn thường xuyên lên thăm, đó chính là chỗ dựa để cậu có thêm nghị lực tiếp tục sống: “Nếu không có những người đó chắc sẽ chẳng có em bây giờ, em cứ nghĩ khi mình vướng vào tù tội thế này thì họ sẽ bỏ em mà đi… em đã có lỗi và nợ họ rất nhiều”.
Lần đầu tiên trong suốt cuộc nói chuyện, Thành cười, cậu kể rằng khi hết án tù sẽ về nhà và cưới vợ, sống cho thật tốt để bù lại những ngày tháng đã qua. Sẽ là một kết thúc tốt đẹp nếu Thành làm được điều đó. Điều quan trọng là cậu có vững tin ở bản thân để nỗ lực sống hay lại trở về với con đường cũ.
Đời người không ai là không có những lỗi lầm, thế nhưng trong mỗi hoàn cảnh thì việc người ta lựa chọn, quyết định như thế nào sẽ nói lên tất cả. Có người vì sai lầm mà buông xuôi, bỏ cuộc để rồi đánh mất chính mình, cũng có người cố gắng đứng dậy để vượt qua và làm lại cuộc đời.
Thật tiếc vì phải mất rất nhiều thời gian Thành mới có thể nhận ra được điều đó. Thế nhưng, không có gì là quá muộn, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả và chỉ cần cố gắng thì cậu vẫn có thể tự tin làm lại cuộc đời. Dẫu rằng, con đường ấy chứa rất nhiều nước mắt.
Chí Dũng