Trong tiết lạnh của buổi chiều cuối năm xứ Bắc, tiếng hát xa xa theo gió lách qua khe cửa vào nhà, khẽ chạm vào bờ vai đã chùng. Một cái rùng mình rất khẽ...
Phải rồi. Một năm nữa lại qua và giờ đây là giây phút mà nhiều người chậm lại, nhìn lại một năm, có những lúc đầy khó khăn, thử thách, có lúc vui và buồn. Nhưng rồi mọi thứ cũng trôi qua, chỉ có nhớ thương cùng nỗi đau còn đọng lại như những nốt nhạc - bản nhạc chiều cuối năm. * Này là nốt trầm đớn đau. Rằng cuộc sống vật chất đầy quyến rũ, khiến nhiều người ham, nhưng rốt cuộc có là chi nếu ta đơn độc. Giống như một cái Tết, đủ mai, đào, bánh chưng, mứt đỏ, nhưng vui cùng ai khi không có người chia sẻ.
“Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ” - câu ca của người nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh thật hay nhưng cũng thật ám ảnh. Nhất là khi nó được nghe trong thời khắc phải tiễn một người. Dẫu biết rằng không khóc nhưng sao mắt vẫn cay, lòng vẫn ngậm ngùi.
Trong buổi chiều ấy có kẻ sững sờ đánh rơi cuốn sách khi vừa lướt qua mình một dáng lưng, mái tóc tưởng như quen thuộc. Người đã xa lắm rồi, nhưng ký ức về người vẫn không thể xóa nhòa. Vẫn hiện diện từng ngày, trong từng nghĩ suy.
Ta sinh ra để nhớ, để hoài niệm, bởi nếu không ta sẽ vô tri. Nhưng sao vẫn có lần thảng thốt. Có khi nào nỗi nhớ là quá nặng, khiến ta ngã gục giữa đường, mơ về một ngày trả lại cuộc đời bao vất vả, lo toan, thảnh thơi trở về với những người ta thương nhớ. * Này là nốt phiêu của nhớ. Nhưng là khi “nhớ” không phải là một động từ, mà là tính từ bởi “tính từ lúc xa nhau”. Từ lúc ấy đếm giọt thời gian chầm chậm rơi như giọt cà phê xuống chiếc cốc cuộc đời.
Giọt hương ký ức. Nhắm mắt hít mùi hương thấy bước chân của cô gái nhỏ. Đã xa lắm cô gái ấy rồi không thể nào kéo lại được nữa cái tết có mẹ có cha. Cô gái ngày xưa như gặp lại chính mình khi đã qua rồi đỉnh dốc cuộc đời, để hiểu rằng mong lắm gặp lại một nụ cười dù chỉ là mờ mờ nhân ảnh.
Giọt nhớ, giọt thương. Cuộc đời lắm bão giông, biết bao nước mắt đã lặn vào trong để dõi theo những bước chân mỗi ngày. Từng bước chân mang đi niềm hy vọng, nhưng nào biết mang về điều chi. Đôi khi chỉ còn lại từng giọt thời gian rơi, như gõ vào kỷ niệm. * Này là nốt thăng của niềm tin vào một ngày mai mặt trời sẽ mọc. Người phụ nữ trong một lần gặp gỡ tình cờ, trang phục không thể xuềnh xoàng hơn. Nhưng có hề chi khi niềm an lạc với cuộc đời ánh lên trong đôi mắt, tiếng đàn: “Đời ta có khi tựa lá cỏ/ Ngồi hát ca rất tự do”. Đi đến nửa cuộc đời, bỗng nhận ra rằng, phải chăng mình đã sống rất ơ hờ, để đến một ngày “thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe”. Không nói, chỉ hát, nhưng có lẽ thế cũng là quá đủ. Tiếng hát trong căn vườn xưa lay động cỏ cây, thổn thức tim người.
... “Thấm thoát đến tháng cuối năm rồi đấy/Năm qua đi, chuyện buồn vui đều có/Gác lại nhé gánh nặng âu lo/Tìm đến ai vẫn mong ta yên bình/Để rồi nói với người biết ơn lắm khi gặp trong đời/Biết ơn vì đã yêu và tin tưởng/Biết ơn bởi đang ở lại”. Câu ca theo gió lách qua khe cửa vào nhà. Bờ vai đang chùng bỗng vụt bẫng âu lo. Ngoài kia bước chân người rất nhẹ, mùa xuân đã qua chưa, bao giờ?