Sau gần 20 năm bị bán sang nước ngoài, bỗng dưng người đàn bà ấy trở về với một thân hình tàn tạ cùng 3 đứa con nhỏ khiến gia đình và xóm làng sửng sốt. Những chuỗi ngày đau thương, nghiệt ngã với biết bao tủi nhục bên xứ người được chị kể lại trong nước mắt trong nỗi ân hận muộn màng...
Chị Thuần cùng hai con nhỏ |
Đời éo le
Mỗi khi có ai đó hỏi đến chuyện bị lừa bán đi Trung Quốc, nước mắt chị Lê Thị Thuần (SN 1968, ngụ xã Đoan Bái, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang) lại trực trào ra. Nhiều lúc chị định quyên sinh cho bớt khổ, nhưng vì thương ba đứa con nheo nhóc sẽ không biết bấu víu vào đâu cho nên chị tiếp tục sống và cầu nguyện mình tai qua, bệnh khỏi để lo lắng, chăm sóc cho chúng.
Sinh ra trong một gia đình làm nghề nông, dù muốn mình được đi học như các bạn cùng trang lứa nhưng do nghèo túng nên chị không được ăn học "đến đầu đến đuôi". Ước mơ đèn sách đành khép lại sau gánh nặng áo cơm.
17 tuổi, chị phải kết hôn theo sự sắp xếp của gia đình. Nhưng chung sống chưa được bao lâu thì chị bị chồng đánh chỉ vì “dám” nhắc nhở chồng tránh xa trò cờ bạc đỏ đen. Oan ức, tủi nhục nên chị bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Chồng chị biết mình có lỗi nên xuống nhà năn nỉ xin bỏ qua, hứa sẽ từ bỏ cờ bạc và không bao giờ đánh chị nữa. Nghĩ chồng thật lòng nên chị gói ghém hành lý theo anh về nhà.
Giữa năm 1991, chị sinh một bé gái, hạnh phúc tưởng sẽ nhen nhóm trong căn nhà tranh nhỏ bé đó. Không ngờ, 2 năm sau chồng chị lại đánh bạc trở lại, chiếc xe đạp là tài sản có giá trị nhất trong nhà cũng bị chồng đem đi gán bạc. Khi chị nhắc khéo chồng, thì bị chồng chửi mắng thậm tệ.
Xích mích gia đình ngày một thêm căng thẳng, người chồng lại bỏ đi uống rượu. Một lần, quá nửa đêm chưa thấy chồng về, chị bực mình đóng chặt cửa. Khoảng 2h, người chồng lướt khướt mò về đến nhà, mở cửa không được nên anh ta đã phá cửa xông vào, đánh tới tấp khiến chị thâm tím mặt mày.
Không chịu được nhục, chị viết đơn ly hôn nhưng chồng không ký. Sau hôm bị chồng bạo hành, chị xuống nhà chồng kể tường tận sự việc. Nhưng cha mẹ chồng không những không hỏi han cho ra nhẽ, khuyên răn con mình mà ngược lại còn mắng con dâu "hư thân mất nết", không biết đường vun vén hạnh phúc gia đình, lại còn đe dọa li hôn con ông bà. Chị uất nghẹn ra về.
Gần 20 năm tủi nhục
Sau nhiều đêm trăn trở, cuối cùng chị quyết định bế con ra đi. Chị theo tàu lên Lạng Sơn với ý định sẽ ở lại đây làm thuê kiếm sống. Đang bơ vơ, chị được một người mách sắm đôi thùng đi gánh nước thuê. Dốc hết "hầu bao" không đủ tiền mua thùng. Đêm đến, chị ngủ nhờ ngoài hiên nhà một đôi vợ chồng đứng tuổi, cạnh ga tàu.
Sau đó, có hai người nói rằng sang bên Trung Quốc sẽ có việc. Chị nghe theo và bị lừa bán sang bên kia biên giới, bị ép làm vợ một người bản xứ. Nhiều lần chị bỏ trốn nhưng không thành. Khi bị bắt lại, chị bị nhốt và hành hạ 6 tháng trong một căn phòng tối tăm. Căn phòng ấy có lỗ thông gió nhỏ bằng đúng bàn tay, chị kiễng chân, ghé mắt qua thì thấy có hai người canh bên ngoài. Cuối cùng chị đành làm vợ một người Trung Quốc với mong muốn thoát khỏi "địa ngục trần gian".
Chị Thuần phải làm việc quần quật suốt ngày đêm để kiếm sống. Năm 1993, chị sinh con trai nhưng hơn 2 tuổi, cậu bé bị ong đốt chết. Năm 1995, chị sinh đứa thứ hai. Hạnh phúc tưởng chừng đã mỉm cười nhưng người chồng vẫn trút đòn lên chị mỗi khi có điều không vừa lòng.
Chị bị đánh đến tai biến mạch máu não, liệt nửa người, nằm bất động một chỗ. Dù sức khoẻ yếu, bệnh tật nhưng người chồng vẫn bắt chị sinh thêm 2 đứa con.
Bữa cơm chỉ có cơm, rau và nước mắm. |
Chưa hết cơ cực
Đến năm 2007, gã chồng bản xứ mất do cao huyết áp, cuộc sống nơi đất khách quê người quá khổ cực, chị gom góp tiền rồi tìm cách đưa ba con nhỏ trốn về Việt Nam. Vất vả lắm chị mới hỏi được đường về quê của mình. Ngày chị về, gia đình chị vui đến chảy nước mắt, bà con hàng xóm đến hỏi thăm rất đông và ai cũng lắc đầu thương cảm...
Thân mang bệnh tật, không thể lao động được nên cuộc sống của mấy mẹ con càng khốn khó. Một tay, một chân bị liệt hoàn toàn, mỗi khi muốn ngồi dậy, chị phải nhờ hai đứa con. Tất cả việc nhà trông vào mấy đứa con nhỏ.
Nhìn đàn con nheo nhóc trước mâm chỉ có rau, nước mắm và cơm trắng, nước mắt chị lại trào ra nghẹn ngào: “Sao ông trời lại bất công với tôi như vậy?”. Rồi chị than thở, tự trách mình: “Nếu ngày ấy cứ cố gắng cam chịu rồi thuyết phục người chồng của mình thay đổi cách sống thì có lẽ đời tôi đã không bị lừa bán sang Trung Quốc và tôi không bị tàn tật như bây giờ”.
Những khó khăn và cực nhọc vẫn ngày ngày đè nặng lên gia đình nhỏ bé của người thiếu phụ cùng ba đứa con nhỏ. Do chưa cắt khẩu bên Trung Quốc nên ba con của chị vẫn chưa thể đăng ký khai sinh ở Việt Nam...
Thông cảm với hoàn cảnh gia đình chị, nhà trường vẫn cho hai đứa con của chị đến học. Nhưng cậu cobn lớn 16 tuổi đã phải bỏ học để làm thuê kiếm tiền nuôi gia đình. Mẹ con chị hằng ngày trông chờ vào số tiền công ít ỏi mà con trai lớn đi làm thuê kiếm được...
Tự Lập