Gia đình chồng tôi nhiều năm nay vốn được biết đến là gia đình văn hóa ở làng bởi lối sống mẫu mực với hàng xóm láng giềng, con cái lại thành đạt, lễ phép.
Bố chồng tôi là bộ đội về hưu cũng được 15 năm. Bao năm tháng công tác biền biệt xa nhà, mình mẹ chồng tôi lam lũ gánh vác nhà cửa ruộng vườn, thay chồng chăm sóc bố mẹ già yếu, con thơ dại. Vì vậy khi nghỉ hưu ông rất chịu khó đỡ đần, chăm sóc vợ và các cháu, coi như bù đắp khoảng thời gian mẹ chồng tôi phải chịu vất vả trước đây.
Ảnh: shutterstock |
Ông không cho vợ động tay động chân vào việc gì, từ việc nấu cơm đến giặt giũ quần áo. Cả ngày ông tha thẩn ngoài vườn trồng mấy luống rau, nuôi đàn gà lấy trứng cho các cháu.
Tính ông hiền khô, ai nói gì cũng cười, tôi chưa thấy ông nổi cáu, quát mắng vợ con bao giờ. Vậy mà, giữa bố mẹ chồng tôi lại xảy ra ‘sóng ngầm’, mẹ chồng tôi mấy tháng nay bỗng nhiên nổi máu ghen.
Bố chồng tôi làm gì bà cũng quan sát, soi mói kỹ càng. Ban đầu bà chỉ nói bóng gió nhưng sau bà thể hiện thái độ ra mặt, trách móc bố tôi có tình nhân bên ngoài, về già bắt đầu hư hỏng…
Nghe vợ trách móc nhiều, ông chán, cứ sáng ra lấy xe máy đi chơi, đến chiều tối mới về. Thấy chồng như vậy, mẹ chồng tôi càng bực tức, khó chịu hơn.
Cứ như vậy, bố mẹ chồng tôi chiến tranh lạnh cả tháng, không ai nói với ai câu nào chỉ vì sự ghen tuông bóng gió của mẹ chồng.
Thấy tình hình không khí trong nhà bất ổn, nhân lúc hai mẹ con đi chợ, tôi lựa lời hỏi han nguồn cơn sự việc thì bất ngờ mẹ chồng tôi khóc lóc. Bà cho biết, mình nghe mấy bà bạn thân thiết ngoài đầu ngõ kháo đến tai, mấy tháng nay, bố chồng tôi hay đến nhà bà góa ở xóm Đông, cứ đến cổng là ông phi thẳng vào trong, ở trong đó đến chiều mới ra.
Mẹ chồng tôi bán tín bán nghi, nhờ xe ôm chở đi theo dõi thì chứng kiến bố chồng tôi vào căn nhà nhỏ ở cuối làng. Từ hôm đó bà về nặng nhẹ, chì chiết ông nặng lời.
Bà còn kể thêm, có lần bà phát hiện trong túi ông có chiếc khăn tay cũ thêu chữ ‘Thắm’. Bà mang ra, chất vấn ông, bắt ông khai xem có phải là cô Thắm người ông từng si mê thời trai trẻ không.
Bị vợ truy vấn, bố chồng tôi tính ít nói, ai mắng cũng kệ, không giải thích nên mẹ chồng tôi càng bực tức, ghen lồng lộn lên.
Tôi mang chuyện này tâm sự với chồng, hai vợ chồng tôi quyết định đi theo bố một hôm để xem tình hình ra sao. 8 giờ sáng, bố chồng tôi phi xe ra khỏi nhà là hai vợ chồng tôi bám theo sau.
Đi vòng vèo qua các ngõ ngách của làng, có lúc tưởng mất dấu ông, cuối cùng vợ chồng tôi cũng theo đuôi ông đến căn nhà tồi tàn, có hàng rào bằng tre nứa, nằm hiu hắt cuối làng.
Như thói quen, bố chồng tôi xuống xe, tự mở cổng, dắt xe vào trong rồi biến mất sau cánh cửa gỗ màu xanh của căn nhà.
Hai vợ chồng tôi đợi ở ngoài 3 tiếng đồng hồ, vẫn thấy im ắng, chồng tôi kéo vợ mở cổng vào. Hai vợ chồng bước đi khẽ khàng vì sợ bị phát hiện.
Đến cửa sổ, chúng tôi ghé mắt nhìn vào, trên chiếc giường cũ nát, một người đàn bà ốm yếu nằm co quắp, hơi thở mệt nhọc, thỉnh thoảng rít lên từng cơn, rồi nhăn mặt vì đau đớn.
Cách đó một chiếc ghế, bố tôi đang ngồi ghiền từng viên thuốc, đổ vào miệng người ốm kia, thao tác tỉ mẩn và nhẫn nại vô cùng.
Đợi người đàn bà uống hết chỗ thuốc, bố chồng tôi đi ra bàn thờ, có để di ảnh người đàn ông đã loang lổ, ố màu chậm rãi thắp nén hương rồi lầm rầm khấn vái.
Chồng tôi mất kiên nhẫn, không chờ đợi nữa, kéo vợ mở cửa bước vào. Thấy vợ chồng con trai, bố chồng tôi thoáng giật mình nhưng rồi lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
Ông bảo vợ chồng tôi ngồi xuống rồi chỉ tay vào người phụ nữ nằm trên giường, ông kể, đây là ‘Thắm’ vợ người đồng đội của ông ở chiến trường năm xưa.
Bà Thắm đúng là người ngày trẻ ông yêu nhưng bà không có tình cảm với ông mà chỉ dành tình cảm cho Thắng - bạn đi lính với ông.
Người đồng đội này đã cứu ông nhờ vậy ông mới thoát chết nhưng bạn ông đã hi sinh, ở quê chỉ còn người vợ trẻ mới cưới, chưa kịp con cái gì.
Trước khi mất, ông Thắng trao lại chiếc khăn tay, nhờ bố chồng tôi về đưa cho vợ nhưng chẳng ngờ từ ngày nhận tin chồng hi sinh, người phụ nữ đó bỏ đi khỏi làng kiếm sống. Vì vậy, bố chồng tôi cũng không gặp được bà Thắm lần nào nữa.
5 tháng trước đây, do ốm yếu, phát hiện ung thư phổi nên bà Thắm về hẳn quê, trông cậy vào sự giúp đỡ của bà con.
Bố chồng tôi biết tin nên qua lại giúp đỡ, thuốc men giúp bà ấy những năm tháng cuối đời.
Bố chồng tôi nói: “Bố giúp bà ấy cũng là để trả ơn cứu mạng của ông Thắng năm xưa ở chiến trường chứ không có tình ý gì. Bố giải thích mấy lần rồi nhưng mẹ con vẫn ghen chuyện xưa nên không chịu hiểu.
Chiếc khăn tay này là kỷ vật của ông Thắng để lại, đợi bà Thắm tỉnh táo hơn, bố sẽ trao lại theo di nguyện của ông ấy”…
Nghe bố chồng nói, tôi rơi nước mắt, tôi về thưa lại toàn bộ câu chuyện với mẹ chồng. Từ hôm đó, bà thôi trách móc chồng, cứ sáng sáng lại giục chồng chở sang thăm bà Thắm...