1. Một thiếu nữ đang ngồi trên xe buýt. Một bà cụ mang đủ thứ lỉnh kỉnh, miệng lẩm bẩm, đến ngồi bên cạnh, xô mạnh cô. Bất bình, anh thanh niên bên cạnh hỏi tại sao cô không phản đối hay khó chịu? Cô mỉm cười trả lời:
“Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế! Có đi chung với nhau lâu đâu! Trạm tới, tôi xuống rồi”.
Nếu chúng ta có thể luôn hiểu chuyện, cõi đời tạm của chúng ta trong cuộc đời thật ngắn ngủi, cãi cọ tầm phào vừa làm cho mất vui, vừa làm mình mất thời gian và sức lực cho chuyện không đâu.
Có ai làm mình tổn thương?
Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Có ai phản bội, ức hiếp, sỉ nhục mình?
Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Dù người ta có gây ra cho chúng ta buồn phiền gì chăng nữa, thì vẫn luôn là ghi nhớ: có đi chung với nhau lâu đâu! Chuyến đi chung của chúng ta trong cõi đời ở thế gian này ngắn ngủi lắm và không đi trở ngược lại được.
Không ai biết chuyến đi của mình dài bao lâu! Người dù thương, dù ghét, biết mai này có còn gặp lại hay không? Hay còn gặp nhau bao lâu nữa? Biết đâu trạm tới mình hay người đã phải xuống rồi. Chuyến đi ngắn lắm, ngắn đến nỗi giật mình nhìn lại xung quanh có mấy ai đang đi chung nữa.
Ngoảnh đi, ngoảnh lại cuộc đời như giấc mộng!
Được mất, bại thành bỗng chốc hóa hư không! Vậy nên, việc gì cần nói thì nhất định phải nói! Việc gì nên im lặng thì hãy học cách im lặng! Việc gì cần làm thì hãy nên làm, việc gì cần lui thì hãy lui đúng lúc!
Nếu không hạnh phúc, không vui sướng thì buông bỏ. Tận cùng của nỗi nhớ chính là sợ lãng quên. Tận cùng của yêu thương chính là xa rời. Tận cùng của mộng đẹp chính là tỉnh giấc. Có vui, có buồn, có đắng, có ngọt, đó cũng chính là cuộc sống.
2. Đời người thực ra không khác việc thưởng trà cho lắm. Nếu chỉ nhấp một ngụm đầu, vị đắng sẽ át hết tâm trí. Nhưng khi thưởng thức trọn vẹn chén trà ấy, ta sẽ cảm nhận hương vị thanh tao sẽ thấm đượm tới hậu vị.
Đời người giống như một chén trà, khó khăn, khổ đau chỉ trong phút chốc như vị đắng của ngụm trà đầu tiên mà thôi. Ai đi qua ai, ai bỏ rơi ai, ai làm ta đau, rồi cũng sẽ không còn quan trọng nữa! Bạn luôn nói lời cảm ơn!
Cảm ơn đã giúp bạn trưởng thành! Cảm ơn đã để bạn đi qua những ngày tháng cùng cực một mình, để bạn biết, mọi nỗi đau chỉ có bạn biết cách vượt qua, không ai khác ngoài chính bạn!
Đến một thời gian nào đó, thay vì oán trách hay đổ lỗi, bạn cảm ơn với tất cả những tổn thương! Hãy cảm ơn tất cả những điều ta đã từng đi qua trong đời, hãy nói lời cảm ơn với cả những tổn thương. Tổn thương, ở một khoảng thời gian nào đó trong đời khiến chúng ta cảm thấy buồn, tủi và cả giận dữ, trách móc một ai đó.
Những người muốn đưa bạn về nhà, dù là ở đâu đều cũng tiện đường. Người muốn cùng bạn ăn cơm, mùi vị ra sao cũng đều thích ăn. Người muốn gặp bạn, 24 giờ đều có khoảng trống. Người muốn giúp bạn, sẽ nghĩ mọi cách để có thể giúp đỡ. Người thích bạn, dù bạn có bao nhiêu khuyết điểm cũng chẳng sao. Người không thích bạn thì dù bạn có giỏi giang đến đâu thì cũng chẳng ích gì. Người quan tâm bạn, bạn có làm gì cũng không sao. Người không muốn quan tâm, dù chỉ là một ánh nhìn, cũng cảm thấy phiền phức.
Chỉ là vậy, cuộc đời đưa con người ta xoay vòng quanh nhau, gặp gỡ, chia ly, cũng có thể sẽ tái ngộ hoặc sẽ cứ vậy thôi mà bước tiếp và hy vọng tiếp. Một cô bạn, sau n lần gặp gỡ rồi chia ly rồi trở lại với cùng một người đó! Cô kì vọng, nhất định họ sẽ thay đổi, vì những lời ngọt ngào, những lời hứa trong những phút giây mà họ tưởng như có thể đánh đổi cả thế giới, cả mạng sống của mình để tìm lại những lỡ làng… Thế nhưng, chẳng có gì như cô kì vọng! Những thất vọng về sự vô tâm tràn trề khi xưa vẫn còn nguyên đó! Chẳng bao lâu, cô phải tìm bác sỹ tâm lý, bởi cô quay cuồng trong mớ hỗn độn không lối thoát ấy…
Và cuối cùng, điều ở lại luôn không phải là những thứ cảm xúc ấy, sẽ chỉ còn là hoài niệm và những nụ cười mỗi khi ngày sau nghĩ về, ta cũng đã từng sống vui và hạnh phúc, bên nhau. Một ai đó ra đi, có lẽ vì họ nghĩ những gì mình cần có còn đang ở phía trước, họ không thể dừng chân, ở nơi ta. Và khi ta bước đi cũng là để cho những gì tốt đẹp hơn với chính mình có cơ hội được bước đến, có thể là một, hoặc một vài người, cho đến khi gặp được người cuối cùng, sẽ cùng với ta ở lại. Hãy cứ nói lời cảm ơn, tất cả những tổn thương từng có, coi đó là hành trang ta cần phải có trong đời mình. Chúng ta trưởng thành từ những mất mát, chứ không phải bởi tháng năm.
Là ai đi qua ai, là ai bỏ rơi ai thì rồi cũng sẽ không còn quan trọng nữa. Điều cuối cùng ở lại trong cuộc đời mỗi người sẽ chỉ là những thương yêu thật tâm! Là những điều đáng trân trọng hơn những tổn thương của ngày cũ.
Hãy cứ nói lời cảm ơn với những con người từng làm tổn thương ta năm xưa ấy. Hãy để cuộc đời ta và cả cuộc đời người được thảnh thơi mà bước tiếp. Tôi đã từng trao cho họ những tin yêu thì điều cuối cùng tôi muốn trao cho họ, vẫn là sự tha thứ và cầu chúc một cuộc đời sẽ an bình.
Bởi là ở đó, cuộc đời sẽ thanh thản hơn, mỗi con người sẽ có cái nhìn tươi sáng hơn, nếu ta biết dành cho nhau những lời cảm ơn chân thành, dù đó có là lời cảm ơn vì những tổn thương đã từng. Dù có lúc, những trải nghiệm đó không hề đơn giản một chút nào, dẫu nó có thể như bạn đã từng chết đi sống lại. Dẫu bạn biết rất rõ, khi bạn tha thứ, là trong tim bạn sẽ chỉ còn một khoảng trống, là khi ký ức đã xóa rồi, mọi đớn đau, như một cú nhấp chuột trên màn hình phẳng mà thôi…
Nước mắt ai cũng giống ai, đều mặn, đều chua, đều đau như nhau. Chỉ là cách mỉm cười đón nhận sự việc của mỗi chúng ta không giống nhau mà thôi. Chỉ nhìn những điều mình muốn thấy, chỉ nghe những thanh âm trong trẻo và chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp. Vậy nên, sau nhiều tháng năm, những người phụ nữ bạn đã gặp, họ không còn cau có hay phàn nàn, hay ủ rũ! Họ đã luôn mỉm cười, như chưa từng bão giông! Những nụ cười ấy, đã từng đong đầy nước mắt - ở những ngày tháng họ nhận ra, điều gì ở lại, điều gì ra đi…
Cứ như vậy, cuộc đời rồi cũng sẽ dịu dàng hơn...