Vốn có người vợ hiền lương, luôn sống chuẩn mực, Cục trưởng Cục lâm nghiệp Thành phố Nam Ninh (tỉnh Vân Nam, Trung Quốc) lẽ ra đã có cuộc sống vô cùng hạnh phúc khi từng được đánh giá là người thanh liêm chính trực. Nhưng từ khi nảy sinh mối tình bất chính với cô bạn xinh đẹp của vợ, anh ta trở thành con người hoàn toàn khác, sẵn sàng tham ô số tiền lớn hàng chục triệu nhân dân tệ để cung phụng cho nhân tình. Để rồi cuối cùng khi phải trả giá cho hành vi đó, vị “tham quan” này phải nhận mức án tử hình.
Ngoại tình với bạn của vợ
Trương Minh Viên (49 tuổi, người thành phố Liễu Châu, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc), sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường. Năm 24 tuổi, Viên tốt nghiệp Đại học Công nghiệp Quảng Tây với tấm bằng hạng ưu. Sau đó, Viên học tiếp lên thạc sĩ, 3 năm sau ông ta được phân về làm nhân viên kỹ thuật trong Sở Thủy lợi huyện Vũ Ô.
Một năm sau, Viên cưới vợ là Tạ Vân, một nhân viên làm tại Sở Tài chính. Cha mẹ Vân đều là lãnh đạo huyện, gia đình gia giáo nên sau khi cưới nhau Vân vẫn thường xuyên nhắc nhở chồng phải coi trọng sự liêm chính nơi quan trường. Viên cũng nghe lời vợ, dành hết tâm trí vào sự nghiệp nên ít lâu sau cũng có chút danh tiếng trong toàn tỉnh, được đánh giá là công bộc thanh liêm chính trực.
Năm 1999, do Viên có thành tích xuất sắc trong sáng tạo kỹ thuật nên được thành phố coi là nhân tài, đặc cách lên làm Phó Cục trưởng Cục Lâm nghiệp. Lúc này con trai của vợ chồng Viên đã 3 tuổi, trong mắt mọi người, gia đình Viên là điển hình của hạnh phúc và viên mãn. Khoảng 2 năm sau, Viên được đề bạt lên làm Cục trưởng Cục Thủy lợi TP Nam Ninh. Một ngày tháng 5/2001, Viên cùng một số bạn học và đồng nghiệp tổ chức ăn mừng thăng chức.
Trong buổi tiệc, một cô gái khoảng 30 tuổi, tóc dài quá vai, thân hình gợi cảm, dung mạo xinh đẹp yểu điệu ngồi cạnh vợ khiến Viên tò mò và chú ý. Thông qua giới thiệu, Viên mới biết cô gái đó là Tiêu Lộ, bạn thân của vợ, là chủ một trung tâm thẩm mỹ. Tạ Vân thường xuyên đến đây chăm sóc sắc đẹp nên họ quen và thân thiết như chị em. Lộ biết chồng Vân thăng chức nên cũng đến để chúc mừng.
Có thể do có người đẹp ngồi cùng nên tối hôm đó, những người đàn ông trên bàn tiệc đều rất phấn kích, thậm chí người ít khi uống rượu như Viên cũng bị Lộ ép uống liền 3 chén rượu. Vốn là người có tính cách trầm tĩnh, ổn định, học thức uyên bác nên trong lúc nói chuyện, sự hiểu biết của Viên khiến Lộ vô cùng nể phục. Tạ Vân ngồi bên cạnh cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Qua giao lưu được biết, Lộ trước đây là giáo viên dạy nhạc trong đại học ở Bắc Kinh, 3 năm trước do thất bại trong hôn nhân nên ra nước ngoài học chuyên ngành thẩm mỹ. Khi về nước, Lộ phát hiện TP Nam Ninh là thị trường có khả năng phát triển lớn nên đã mở tiệm ở đây. Về sau, Lộ trở thành bạn thân của Vân, thường xuyên được mới đến nhà ăn cơm cùng vợ chồng Viên.
Một ngày tháng 4/2002, đang ở văn phòng, bỗng Viên nhận được điện thoại của Lộ nói có việc cần giúp đỡ, tối nay mời Viên đi ăn rồi nói cụ thể. Thì ra, Viên đang quản lý một dự án đấu thầu thủy lợi, bạn của Lộ ở Bắc Kinh cũng đang tham gia đấu thầu dự án này, nhưng vì công ty ở nơi khác đến rất khó trúng thầu, vì vậy Lộ hi vọng Viên có thể “chiếu cố”.
Viên nghe xong thì cảm thấy bị làm khó, bởi trước nay anh ta có tiếng là liêm khiết, nhưng lại không dám từ chối thẳng vì là chỗ thân tình. Vì vậy, Viên quyết định sẽ tìm hiểu công ty của bạn Lộ trước rồi mới tính tiếp. Sau khi nghiên cứu hồ sơ, rồi tự mình gọi điện đến các công trình mà công ty này đã thực hiện, Viên đưa ra kết luận thực lực của công ty này cao hơn nhiều so với các công ty ở Quảng Tây. Về sau, công ty này quả thực trúng thầu dựa trên năng lực vốn có.
Để cảm ơn Viên, người phụ trách công ty mời Viên đi ăn cơm nhưng Viên một mực từ chối. Nhiều năm làm công trình, Viên biết đây là việc làm hợp lý và là sự giúp đỡ hợp pháp, nhưng nếu nhận lời đi ăn cơm với đối phương thì sẽ thành chuyên khác. Khoảng một tuần sau, Viên lại nhận được điện thoại của Lộ mời đi ăn cơm với mục đích cảm ơn. Trong điện thoại, Lộ nói chỉ có hai người, không có người thứ 3, Viên do dự rồi nhận lời.
Tối đó, Lộ trang điểm rất đẹp, ăn mặc quý phái nhưng cũng rất gợi cảm. Sau khi ăn xong, Lộ có vẻ đã say nên Viên phải đưa cô ta về nhà. Khi đến cầu thang, Lộ không thể bước nổi nữa nên Viên dìu cô lên phòng. Và rồi, “lửa gần rơm” thì cũng đến ngày bén, cuối cùng hai người đã vượt qua ranh giới của tình bạn để “rực cháy” lửa tình đêm đó.
Sau đó, Viên tỏ ra rất hối hận nhưng Lộ lại ôm chặt anh ta nói: “Lần đầu gặp anh, em đã bị cuốn hút bởi khí chất và học vấn uyên bác của anh, chuyện tối nay anh đừng tự trách mình, chỉ cần chúng ta không nói cho ai khác thì sẽ không có người thứ 3 biết chuyện”. Trên đường lái xe về nhà, Viên vừa cảm thấy xấu hổ với vợ nhưng cũng cảm thấy rất phấn khích. Sau đó, Viên ngày càng đắm chìm trong mối quan hệ bất chính với Lộ.
(ảnh minh họa). |
Quan thanh liêm tha hóa
Sau khi trở thành nhân tình của Viên, để Vân không nghi ngờ gì, Lộ vẫn thường xuyên đến nhà Vân ăn cơm, thỉnh thoảng còn cùng Vân đi mua đồ, tình cảm vẫn như chị em ngày nào. Thế nhưng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, khoảng hơn nửa năm sau khi hai người có quan hệ bất chính, một hôm Viên gọi điện cho vợ nói cơ quan có việc không thể về được.
Lúc đó Vân cũng không để ý, bởi công việc của chồng bận bịu là chuyện thường xuyên. Nhưng đến trưa, Vân đến trung tâm thẩm mỹ của Lộ như mọi khi thì được biết Lộ vẫn chưa đến, gọi điện thì tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau, Lộ vội vã về đến, vừa thấy Vân liền tỏ ra không được tự nhiên, nói mình cảm thấy khó chịu nên đi bệnh viện kiểm tra.
Trong lúc Vân đang chăm sóc sắc đẹp thì bỗng nhận được tin nhắn của một người bạn, mở ra xem, nội dung tin nhắn khiến Vân tức sôi máu: “Tớ vừa nhìn thấy một cô gái tóc dài ngồi trên xe ông xã nhà cậu, cảm giác quan hệ giữa hai người này không bình thường đâu”. Bằng trực giác của phụ nữ, Vân lập tức liên tưởng đến những hành động bất thường của chồng, vừa rồi Lộ lại tỏ ra không tự nhiên, trong lòng Vân có cảm giác rất khó tả, không thể nói ra. Lúc này, Vân quay ra cố ý hỏi Lộ xem cơ thể có vấn đề gì, có cần Vân đưa đến chỗ bác sĩ quen để khám hay không? Lộ liền trả lời nói mình chỉ hơi bị đau dạ dày, nghỉ ngơi chút sẽ khỏe. Vân hỏi lại xem Lộ khám ở bệnh viện nào, trình độ bác sĩ có tốt không?
Lộ tiện miệng nói mình khám ở bệnh viện số 2 Nam Ninh, bác sĩ Trương ở nội khoa khám cho, cảm thấy tay nghề cũng rất khá. Nào ngờ, chiều hôm đó, Vân nhờ người quen ở viện kiểm tra thì biết Lộ không hề đi khám bệnh, nội khoa cũng không có ai là bác sĩ Trương. Khi những nghi ngờ trở thành sự thực, tâm trạng Vân đau khổ rối bời, cô có nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình lại “dẫn sói vào nhà”.
Tối hôm đó, Vân nói thẳng với Viên về những nghi ngờ của mình, mặt Viên lúc đó tái nhợt, vội cầm tay vợ hứa sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với Lộ. Nghe chính miệng chồng thừa nhận, Vân đau khổ tuyệt vọng nên đã đề nghị ly hôn. Vậy nhưng khi nhìn đứa con trai đi học về, Vân lại bình tâm, cô quyết định vì con nên mà giữ lại gia đình này, tha thứ cho chồng một lần lỡ bước.
Mấy hôm sau, Vân tìm đến Lộ tức giận nói: “Tôi ăn ở với cô có điều gì không phải, sao cô lại muốn cướp chồng tôi, cô xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không tìm được người đàn ông để yêu hay sao?”. Thấy Vân nói thẳng như vậy, Lộ cũng cảm thấy mất mặt, định bụng phản ứng lại nhưng lại nghĩ chuyện tế nhị này nếu làm to ra sẽ chẳng ai đẹp mặt nên nhẹ nhàng cầu xin: “Chị Vân, em có lỗi với chị, em đảm bảo sau này sẽ không qua lại với chồng chị nữa và sẽ rời khỏi Nam Kinh”. Thái độ của Lộ khiến Vân cũng được vơi đi phần nào sự nặng nề.
Thế nhưng, nhục dục một khi đã dâng trào thì không thể nói muốn ngừng là ngừng ngay được, Lộ và Viên vẫn thường xuyên liên hệ với nhau. Một tuần sau, theo ý kiến của Viên, Lộ chuyển nhượng lại tiệm thẩm mỹ cho người khác, chuyên tâm làm nhân tình và “trợ lý” cho Viên. Để che đậy mối tình vụng trộm này, ở nhà Viên tỏ ra rất quan tâm yêu thương vợ con. Lộ không còn kinh doanh nữa, thu nhập không có, hơn nữa cả hai không thể ngồi không mà nhìn nhau, vì vậy trước sự hối thúc của Lộ, Viên bắt đầu nghĩ cách phải làm thế nào để kiếm thật nhiều tiền.
Tháng 10/2002, Lộ lại hẹn Viên đi ăn cơm. Lần này, Lộ dẫn theo một người. Qua giới thiệu, Viên được biết đó chính là chủ doanh nghiệp Bắc Kinh họ Lưu mà trước đây Viên đã giúp anh ta trúng thầu. Tuy trong lòng cảm thấy không vui, nhưng thực chất những nguyên tắc sống và làm việc của Viên lúc này đã có chút thay đổi, không còn kiên định được nữa.
Sau bữa cơm đó, Lưu đưa cho Viên một túi xách, nói: “Anh Viên, việc lần trước công ty em rất cảm ơn anh, nhờ anh giúp đỡ em mới có bát cơm ăn, đây là một chút lòng thành của công ty, anh nhất định phải nhận”. Trong lúc Viên đang từ chối thì Lộ nhận lấy chiếc túi để vào trong xe đồng thời nói: “Được rồi, Giám đốc Lưu cũng không phải người ngoài, anh Viên cứ nhận lấy đi”. Viên đang định nói gì đó thì Lưu nhanh miệng cáo từ rồi vội vã đi trước.
Lên xe, Viên mở túi ra thì thấy bên trong có tất cả 150.000 nhân dân tệ, Viên lo lắng nói như vậy sẽ không ổn, sợ sẽ ảnh hưởng đến mình. Lộ có chút không vui nói dỗi rằng chẳng lẽ Lộ lại có ý hại Viên hay sao? Viên vội giải thích không phải có ý như vậy, Lộ vuốt ve khuôn mặt Viên dịu dàng trấn an người tình rằng mình chỉ muốn nghĩ tốt cho Viên chứ sao mà hại anh ta được.
Tiếp theo đó, Lộ nhồi nhét vào đầu Viên rất nhiều thứ liên quan đến cuộc sống vật chất, trong đó có một điều Viên nghe xong cảm thấy rất thích thú đó là cho con đi học ở nước ngoài, vì những người giàu có ở Trung Quốc đều làm như vậy. Bởi con cái sẽ có xuất phát điểm cao hơn người khác, thành tựu trong cuộc sống cũng lớn hơn. Nhưng muốn thực hiện điều này thì phải có tiền, vì 3 năm học ở nước ngoài sẽ tiêu tốn khoảng 1 triệu nhân dân tệ, ngoài ra còn nhiều chi phí khác không thể tính.
Nghe xong, Viên cảm thấy quả thực Lộ đang nghĩ cho mình, Viên cau mày tự hỏi, mình làm việc bao năm vất vả như vậy, nhưng đừng nói là cho con đi học nước ngoài, chỉ cần con đỗ vào đại học ở Bắc Kinh thì với tiền lương của hai vợ chồng cũng đã rất khó khăn rồi. Nghĩ đến đây, Viên cảm thấy may mắn vì có tình nhân “khai sáng”, dần dần anh ta gạt bỏ quan niệm quan trường trước đây là phải liêm chính.
Thế nhưng, nếu nói điều này ra với vợ, chắc chắn Vân sẽ không đồng ý. Lộ cười bảo Viên cứ lặng lẽ đem số tiền kiếm được gửi vào ngân hàng, đợi khi nào con cần dùng đến thì lấy ra, chỉ cần không nói với Vân thì cô ta sẽ không biết việc mình làm. Vậy là, dưới sự “giúp đỡ” của nhân tình, Viên đã học được cách vừa có tiền lại vừa khiến gia đình yên ổn.
Từ đó về sau, mỗi khi có một dự án, các nhà thầu đều tìm đến Viên nhờ giúp đỡ, Viên cũng vui vẻ nhận lại “thành ý” của đối phương. Riêng trong năm 2002, Viên đã nhận của 5 nhà thầu với số tiền đút lót là 780.000 nhân dân tệ. Từ năm 2003-2006, Viên kiêm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Xây dựng đê điều TP.Nam Ninh, đã nhận của các nhà thầu số tiền hàng chục triệu nhân dân tệ.
Số tiền thu nhập bất chính này, Viên giữ kín như bưng, không hề hé miệng nói với Vân. Trong khi đó, Lộ trở thành người bạn đồng hành thân thiết với Viên cả về công việc lẫn cuộc sống. Mỗi khi có dự án, Lộ lại móc nối, tìm cho Viên những nhà thầu có năng lực sau đó nhận tiền đút lót, sau đó Viên chia lại cho Lộ một phần. Đồng thời, để tiện cho việc hai người gặp gỡ hẹn hò nhau, cả hai mua một căn nhà rộng 150m2 đứng tên Lộ làm “tổ ấm” thứ hai.
Trả giá bằng án tử
Năm 2006, Viên cho con trai sang Mỹ du học, Vân thấy vậy rất hài lòng về chồng. Nhưng Vân cũng thắc mắc, việc cho con đi du học sẽ mất rất nhiều tiền, Viên lấy đâu ra số tiền đó? Viên nói mình mượn bạn bè, có thể trả dần dần, lúc nào trả cũng được. Vân nghe xong rất cảm động, nghĩ chồng đã một lòng một dạ chăm lo gia đình.
Tháng 3/2007, một nhà thầu trước đây từng hối lộ cho Viên dính vào một vụ án hối lộ phi pháp, bị cơ quan tư pháp điều tra làm rõ. Để lập công, người này không do dự, lập tức khai ra những lần trước đây mình đã đưa tiền cho Viên như thế nào. Không lâu sau, cơ quan giám sát kỷ luật Thành phố Nam Ninh và cơ quan kiểm sát dễ dàng điều tra toàn bộ sự thực, Viên nhanh chóng bị đưa vào tầm ngắm.
Ngày 30/4/2007, Viên bị Viện kiểm sát Nhân dân TP Nam Ninh chính thức điều tra và tạm giữ. Khi biết tin chồng bị bắt, Vân không tin điều đó có thể xảy ra, bởi trong mắt Vân, chồng cô là người thanh liêm, huống hồ trước nay cô chưa từng thấy chồng đem tiền về nhà, cuộc sống của Vân vẫn phải tính toán chi tiêu thì sao Viên có thể là tham quan? Nhưng cùng với việc điều tra mở rộng, Vân mới biết không những Viên tham ô một khoản tiền lớn mà vẫn duy trì quan hệ tình cảm với Lộ. Mọi chuyện sáng tỏ, Vân cảm thấy đau khổ và thất vọng về chồng đến cực điểm.
Sau khi bị bắt giữ, Viên khai nhận, sau nhiều năm nhận hối lộ, Viên gửi tiền vào nhiều nhân hàng khác nhau. Mỗi khi móc nối với các nhà thầu, Viên đều rất cẩn thận trong việc qua lại. Tuy lo sợ khi nghe thấy các thông tin trên phương tiện truyền thông về các tham quan bị bóc mẽ nhưng mỗi lần cầm một khoản tiền lớn, tâm lý ấy của Viên lại nhanh chóng tiêu tan. Do trong vụ án này, cơ quan kiểm sát không làm rõ chứng cứ vài trò trực tiếp của Lộ nên không thể truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Lộ.
Trong trại giam, nhiều lần Viên đề nghị được gặp vợ để nói lời xin lỗi nhưng đều bị Vân cự tuyệt. Bởi cô biết, việc Viên tham ô không những hủy hoại tiền đồ của mình mà còn hủy hoại ân nghĩa vợ chồng 20 năm nay, phá nát cả một gia đình hạnh phúc.
Ngày 1/8/2008, Tòa án nhân dân Trung cấp Thành phố Nam Ninh đưa ra xét xử Viên về tội “Nhận hối lộ”, “Tài sản bất minh” đồng thời tuyên phạt Viên mức án tử hình, tịch thu số tiền hối lộ 34 triệu nhân dân tệ.
Tục ngữ có câu, “đằng sau một người đàn ông thành công đều có bóng dáng một người phụ nữ ưu tú”. Trái ngược với câu nói này, đằng sau mỗi tham quan dường như đều có hình bóng một người phụ nữ bất chính, tuy không có chức danh gì nhưng lại có thể điều khiển cả một quyền lực lớn.
Những người phụ nữ này giống như một loài hoa độc, tuy xinh đẹp nhưng lại có bàn tay ắc ám, đẩy quan chức vào con đường phạm tội, diệt thân. Trương Minh Viên có một người vợ hiền lương, vốn có thể đi theo con đường sáng nhưng lại vứt bỏ, chọn lựa một con đường tối tăm để rồi phải trả giá đắt. Hi vọng đây cũng là lời cảnh tỉnh cho những người trong chốn quan trường, thanh liêm chính trực, hà khắc với bản thân, phụng sự nhân dân mới là con đường quang minh, đem đến hạnh phúc đích thực.