Tôi muốn viết câu chuyện này cho những ai đã và đang yêu đơn phương – một thứ tình cảm đặc biệt nếu ai đã từng trải qua cũng đều muốn cất giữ kín đáo cho riêng mình. Nhưng với tôi, nó hoàn toàn khác và tôi tự hào bởi mình đã có một tình yêu đơn phương đúng nghĩa.
Hơn ai hết, tình yêu đó có khả năng nuôi dưỡng tâm hồn, giúp tôi vượt qua tất cả mà không hề ảnh hưởng đến ai. Một tình yêu mà với nhiều người nó sẽ được cho là vô vị, là khổ đau. Nhưng với tôi, đó là động lực giúp tôi vượt qua những chặng đường đầy chông gai của cuộc sống.
Chuyện xảy ra khi tôi-lúc ấy chỉ là một cô bé đang tuổi học trò hồn nhiên, vô tư trong sáng. Tình yêu đến với tôi cũng bất chợt như những xúc cảm tuổi học trò, đột nhiên lan tỏa trong tôi mỗi khi gặp anh. Khoảng thời gian 10 ngày tiếp xúc với anh đã khiến tôi có cảm tình và thầm yêu anh từ lúc nào không biết.
Anh là một bác sĩ khoa ngoại tại bệnh viện huyện, nơi bố tôi bị ốm phải nằm viện điều trị. Cái dáng người cao cao, nhanh nhẹn và gương mặt chữ điền phúc hậu ấy đã hút hồn tôi ngay lần đầu tiên khi anh vào kiểm tra bệnh tình bố tôi. Sự săn sóc ân cần và nhẹ nhàng ấy đã khiến tôi xao lòng. Tôi chính thức yêu anh, âm thầm dõi theo anh, ngắm nhìn anh mỗi khi có cơ hội.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được những rung động đầu đời ấy lại cho tôi một động lực lớn đến như vậy. Tôi ý thức được rằng tình yêu đó là thi vị và sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận bởi anh là một bác sĩ giỏi, trong khi tôi chưa có một chỗ đứng nào trong xã hội và chỉ là một cô bé học sinh quê mùa, chưa hết tuổi phổ cập giáo dục. Ý nghĩ đó cứ đeo bám và thúc giục tôi. Kể từ đó, tôi cố gắng kiềm chế lòng mình, cố để nguôi ngoai nỗi nhớ anh. Cố cất giữ trong tim tất cả về hình bóng cùng những cử chỉ ân cần của anh.
Ba năm học cấp 3, tôi không nảy sinh bất cứ tình cảm với ai, vẫn cứ lặng thầm yêu anh, vẫn cứ chờ đợi, vẫn cứ ước mơ, vẫn cứ hi vọng rồi sẽ có một ngày…
Những lúc nhớ anh đến cồn cào, tôi tìm cách đến bệnh viện, chỉ dám ngắm nhìn anh từ xa rồi lại ra về. Tôi cố dặn lòng không để thứ tình cảm bột phát đó làm sao nhãng việc học mà ngược lại, càng nghĩ đến anh, tôi càng quyết tâm học tốt hơn. Nhớ lại những lúc đi thi, ngồi ở phòng thi chờ giám thị mở đề, tim tôi đánh thình thịch vì hồi hộp. Lúc đó, bóng dáng quen thuộc anh lại hiện về tiếp thêm động lực, trấn an tinh thần khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo và làm bài thi tốt.
Những cố gắng nỗ lực của tôi hoàn toàn được đền đáp khi kết quả học tập 3 năm cấp 3 của tôi khiến bố mẹ và mọi người xung quanh hài lòng. Tôi vui và ấp ủ ước muốn được gặp anh, được bày tỏ với anh về những thành quả gặt hái được và muốn cho anh biết rằng tất cả động lực ấy có được chính nhờ anh.
Thế rồi, thời gian đằng đẵng trôi qua, cũng là lúc tôi nhận được tờ giấy báo trúng tuyển đại học trên tay. Cảm xúc vỡ òa, tôi muốn chạy đến bên anh để có thể dũng cảm “tỏ tình” với anh. Sự đấu tranh giữa cảm xúc và lí trí đã khiến tôi quyết định chưa thể gặp ngay được anh.
Tôi đành góp nhặt những suy nghĩ và cảm xúc dồn nén bấy lâu của mình vào những trang giấy mong được chuyển đến anh trong thời gian sớm nhất. Tôi muốn gửi đến anh hàng ngàn lời nói “em thầm yêu anh và nhớ anh rất nhiều”.
Thế nhưng, tất cả đều nằm ngoài dự tính và ước muốn của mình khi tôi nhận được tin anh mới lấy vợ cách đây một tuần. Tất cả đều tan vỡ. Thế là thôi…tan biến. Bao nhiêu ước vọng đành tan theo mây khói.
Tôi phải mất khoảng thời gian dài để cân bằng lại mọi thứ. Có lẽ lúc này tôi mới thấm được cái gọi là “thú vị” của tình yêu đơn phương. Thế rồi vượt lên tất cả, đơn giản vì yêu mến, quý trọng tài năng và đức tính của một con người, chính anh và tình yêu đơn phương ấy đã giúp tôi vượt qua tất cả nỗi đau mà “cú sốc” ấy mang lại.
Tình yêu đó đã biến thành tình thân, tình thương, tình tri kỷ, tình người để lại nuôi dưỡng tâm hồn non nớt tôi lớn lên theo năm tháng. Chắc chắn sẽ nhiều người cho rằng đó là đó là thứ tình yêu bồng bột, nếu không muốn nói là “điên rồ” nhưng thử hỏi nếu không có nguồn động lực lớn lao ấy, liệu tôi có dễ dàng vượt qua tất cả những cạm bẫy, khó khăn của cuộc sống này. Tôi không chút ân hận mà còn thầm cảm ơn anh rất nhiều, một người tình sẽ không bao giờ gặp, không bao giờ cưới.
Đến bây giờ, đã gần 10 năm trôi qua, dù chưa một lần gặp lại nhưng vẫn bóng dáng ấy, khuôn mặt quen thuộc ấy thỉnh thoảng vẫn hiện về trong tôi và tôi sẽ luôn lấy anh làm thần tượng để hoàn thiện bản thân trong cuộc sống. Tôi yêu anh…âm thầm, không hi vọng và tự hứa sẽ sống tốt. Đơn giản chỉ vì tôi yêu anh!