Quán ồn ào, người người ra vào, mùi thuốc lá nồng nặc, không ai biết ai và cũng chẳng có ai quan tâm đến người ngồi cùng trong không gian ấy, đó cũng là lí do mà cô thích quán này. Anh lặng lẽ bước vào quán, ngồi cạnh cô. Tiếng nhạc vẫn chưa bắt đầu, chỉ toàn hơi men và mùi thuốc.
20 phút trôi qua, im lặng, cái không gian như đang bao trùm lên mọi thứ, cô và anh ngắm nhìn mọi thứ xung quanh như một chuyện mà người ta gọi là giết thời gian hay để khỏi trống trãi khi ngồi cạnh nhau.
-Sao em không nói gì?Anh lên tiếng trước
-Em mời anh cafe chứ có mời anh nói chuyện đâu!
Anh im lặng. Cái gọi là quan hệ không rõ ràng kia có lúc cô tưởng chừng như hạnh phúc, có lúc vô vọng trong nỗi đau. Cô yêu anh và có thể anh cũng đã yêu cô. Anh không phủ nhận và cô cũng chưa bao giờ khẳng định điều đó. Thời gian là liều thuốc chữa lành hoặc có thể xoa dịu mọi thứ tâm bệnh kể cả tình yêu. Tình yêu đó đã có lúc cô tưởng mình có thể bỏ qua mọi thứ để yêu, bất chấp, cố chấp và chỉ yêu mà thôi. Nhưng cô đã yêu anh theo một cách khác, đến bây giờ cô vẫn yêu mà có thể mãi mãi chỉ yêu anh dù rằng chưa bao giờ anh nói yêu cô; Còn anh, anh xem cô như một người em gái, yêu thương và luôn che chở cho cô và cô biết anh thầm yêu một cô gái khác.
Trước hôm sinh nhật anh một ngày, cô chat với anh:
-Mai anh rảnh ko,giúp em một việc nhé?
-Gì thế em?
Dường như anh đoán ra cô nhớ sinh nhật anh và cố ngụy tạo một lí do để làm anh bất ngờ chăng.
– Mai gặp anh em sẽ nói, 7h tối ở quán cũ nhé. Không đến là em cho anh biết tay đó.
-Được rồi, để anh xem em giở trò gì? hihi
Cô offline, lang thang trên facebook, dò hỏi đám bạn bè số điện thoại chị, người con gái anh yêu. Cuối cùng cũng không vô ích, cô có số điện thoại chị qua một người bạn..
7h sáng, cô điện thoại cho chị, giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia
-Alo, Huyền nghe đây
-Chào chị, em là một người bạn của bạn chị, chị có thể gặp em một chút không?Cô nói tiếp, không để chị từ chối
Em biết rất vô lí, nhưng em thật sự có chuyện muốn nói. Bây giờ chị rảnh không?
-Có,vậy lát gặp nhé
Một tiếng sau cô đã ngồi ở quán mà cô với anh gọi là quán cũ, quán cô và anh chỉ uống chung 1 lần. Gương mặt chị không khác so với cô tưởng tượng là mấy, không xinh đẹp nhưng dịu dàng.
-Chào chị, em vừa gọi cho chị.
-Em có việc gì muốn nói với chị sao?
-Chị biết anh Đạt chứ,một người bạn của chị?
Đó là anh trai em, Hôm nay là sinh nhật anh ấy, chắc chị cũng khá hiểu anh Đạt. Anh ấy chưa bao giờ nói những suy nghĩ của mình cho người khác biết và vì là em gái nên em hiểu những suy nghĩ đó.Chị như chưa hiểu ý cô muốn gì
-Vậy em muốn chị làm gì cho anh ấy?
-Hơi kì quặc nhưng chị có thể cho anh Đạt một cuộc hẹn tối nay không?
-Em…., cô ập ờ, mọi điều muốn nói nằm gọn trong kế hoạch của cô như quên đâu mất, thay vào đó là cái cảm giác trống rỗng, mất đi một cái gì đó quý giá lắm.
Chị im lặng như đang suy nghĩ điều gì
-Có thể chị biết anh ấy yêu chị phải không?
-Chị gật đầu
Nhưng chưa bao giờ anh ấy chịu nói ra
-Vậy là chị cũng có tình cảm với anh ấy?Tim tôi đập liên hồi, mọi cảm giác lúc này như không còn tồn tại,
-Ừ, có lẽ vậy.
Cô chào chị ra về với mọi thứ đã như nằm trong kế hoạch của mình.
6 giờ tối, ăn mặc thật đẹp, trang điểm nhẹ, ngắm mình trong gương, khuôn mặt pha chút trầm lắng, khác với vẻ sinh động hằng ngày. Cô xếp quần áo vào vali chuẩn bị cho một chuyến đi xa, chuyến đi để cô quyết định giữ anh trong tim mình, xếp mọi kỹ niệm vào quá khứ, không lãng quên và cũng không đắm chìm trong đó. Chuyến đi để cô lấy lại thăng bằng,, để cô tập cách sống không có anh bên cạnh.
Cô đến quán cũ, nơi tối nay cô có cuộc hẹn với anh. Ngồi trong một góc khuất đủ để trông thấy không gian quán. Chủ quán này là cậu bạn thân của cô, người giúp cô sắp xếp một số chuyện lặt vặt để kết thúc kế hoạch. Chị đến, ngồi vào chiếc bàn hôm qua cô và chị cùng ngồi và cũng là chiếc bàn duy nhất cô và anh từng ngồi.
7 giờ tối, mọi thứ đã như trong dự tính ban đầu, Anh tới, chị vẫy tay, anh hơi ngạc nhiên, ánh mắt anh triều mến.
-Huyền đi đâu đây?
-Sao Huyền biết?
-Em gái Đạt nói.
-Em gái? Anh như hiểu ra chuyện gì đó. Điện thoại anh rung, có tin nhắn, tin nhắn từ cô, “Anh nghe em nói thôi nhé”, đừng trả lời.Ngồi trong góc khuất thấy anh đã đọc tin nhắn, tôi bấm số điện thoại cho anh“
-Alo
-Không nói trước với anh, tối nay em có việc đột xuất nên không thể dự sinh nhật cùng anh được, Em xin lỗi. Chúc mừng sinh nhật anh, chúc anh luôn hạnh phúc.”
Như có cái gì nghẹn đắng ở cổ, cô tắt máy. Anh bấm số gọi lại nhưng cô không nghe máy, Anh hơi nhăn mặt. Cậu chủ quán đem menu ra cùng 1 chiếc bánh kem.
-Chúc mừng Sinh Nhật quý khách, có một người bạn tặng nó cho anh
-Cảm ơn, nhưng ai tặng tôi vậy?Anh khẽ trầm giọng
-Ừm, Nhỏ Mai Lâm. Chúc anh vui vẻ.
-Anh chị dùng gì ạ?
-Cho chị một sữa tươi
-Cho anh một trà nóng.
Buổi sinh nhật của anh chắc sẽ không thắc mắc quá lâu vì cô, cô vẫn hay giờ giấc thất thường vậy mà.
8 giờ tối xe sẽ khởi hành đi Đà Lạt, nơi cô bắt đầu một cuộc sống mới, chưa biết bao giờ sẽ quay lại mảnh đất quá nhiều điều để nhớ và để cố quên này. Cô ngồi trên băng ghế chờ đến giờ khởi hành, nhớ đến mọi thứ đã đi qua, có chút tiếc nuối vì mình đã chôn sâu tình cảm với anh, nhưng có thể anh đang hạnh phúc, hạnh phúc mà cô không thể đem lại cho anh. Có chút trục trặc, xe khởi hành chậm 1 tiếng so với lịch trình. 8 giờ 30 phút, đầu óc cô như trống rỗng, chỉ còn ngắm nhìn những chuyến xe đến giờ chuyển bánh. Cảm giác như có một thứ gì đó đã đi qua đời mình, mang theo tình yêu của cô.
Lúc này, anh rời khỏi quán, buổi tối sinh nhật của anh kết thúc sớm hơn dự định của cô, có lẻ vì anh có việc gì bận chăng. Cậu bạn thân của cô cầm món quà đưa cho anh. Chiều hôm đó, trước lúc đi cô đã nhờ cậu ta.
-Mai Lâm gửi cho anh, em hết nhiệm vụ rồi, chào anh.
-Khoan đã, Anh vội vã.Cô ấy đâu rồi?
-Nhưng em đã hứa không nói cho anh biết. Làm sao đây?
-Không sao, cô ấy có đánh em
-Anh sẽ chịu giúp em mà. Đúng ý, cậu ta cười tít mắt.
-Em đùa thôi, Anh mở quà nó tặng đi, có thể sẽ biết.Món quà cô tặng anh là một hộp giấy xếp một vài con hạt giấy, bên trên là một quả táo màu xanh kèm một bức thư.“Chúc mừng sinh nhật anh, anh luôn vui vẻ và hạnh phúc đấy nhé. Em xin lỗi vì không tạm biệt anh trước khi đi, anh đừng giận em nhé. Em đã yêu anh và không đủ khả năng chôn giấu mãi. Chị ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho anh, Táo đỏ là tình yêu, còn táo xanh là lời cầu nguyện, mong anh luôn hạnh phúc. Yêu anh”
-Bây giờ chắc Lâm đi rồi, anh cũng về đi
-Cô ấy đi đâu?Giọng anh như cầu khẩn
-Em cũng không biết. Anh xuống bến xem sao
Anh phóng như bay đến bến xe. Tôi đã yên vị trên hàng ghế thứ 2, nhắm nghiền mắt, mặc cho nước mắt vô tình cứ lăn dài trên má.
“5 phút nữa xe sẽ khởi hành”Tiếng người tài xế đã đứng tuổi dõng dạc sau khi khắc phục sự cố trên xe cả tiếng qua.Bất chợt có ai đó ngồi cạnh cô, giọng nói quen thuộc đó
-Sao đi mà không nói với anh?Cô giật bắn người, hơi ngượng ngùng,
-Em có việc đột xuất
-Định chạy trốn anh sao, mà không, trốn chính bản thân em đấy chứ
Cô nhìn ra phía ngoài cửa.
-Anh về đi, xe sắp chạy rồi
-Anh không có ý định giữ em lại đâu, anh cười cười.Cô đang định nói gì đó thì anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó
-Mẹ ạ, Con có chút việc đi vài ngày, về con sẽ nói chuyện với mẹ sau, mẹ đừng lo nhé
Anh tắt máy nhìn sang cô, ánh mắt cô như không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra
-Anh mua vé rồi, từ một người có việc bận không thể đi chuyến xe này.
-Anh bị gì thế hả?
-Bị yêu em, nhưng em lại bỏ anh lại, Có nên đuổi theo em không?
Tim cô như ngừng đập, không tin điều mình đang nghe
-Còn chị ấy? Không phải anh yêu chị ấy sao?
-Ừm, đã từng yêu, nhưng không phải bây giờ.Cô im lặng, dường như mọi lời cô nói lúc này vô dụng với những gì anh suy nghĩ.
-Anh không cần làm như vậy. Em…. Cô lúng túng
Trong góc khuất bàn tay anh đã nắm chặt tay cô, không để cô suy nghĩ thêm, cô quyết định ở lại với nơi mà nếu phải ra đi, cô sẽ nhớ nó lắm - Nơi mà cô đã yêu anh và cũng là nơi anh yêu cô.Hạnh phúc đến khi ta biết cho đi và không cần nhận lại, biết đâu ai đó cũng sẽ cho đi, lấp đầy khoảng trống của tâm hồn.