Mà không tự thú cũng không được. Anh là người tinh tường, mọi dấu hiệu khác lạ anh đều nhận ra ngay và truy nguyên đến tận cùng.
Sau một chuyến về quê chăm mẹ đẻ ốm dài ngày trở về, nhìn vào mắt chị, anh hỏi luôn: “Tại sao em có vẻ hoảng hốt và mệt mỏi thế?”.
Chị vội vàng: “Em mệt mỏi quá vì mẹ ốm”. Anh tiếp tục: “Nhưng sao lại hoảng hốt?”. Chị lảng tránh: “Em hoảng hốt gì đâu, chỉ xúc động khi nhìn thấy anh thôi”.
Câu chuyện dừng ở đấy nhưng anh không vồ vập chị như những lần đi xa về mà tỏ vẻ lạnh lùng, chị thật sự hoảng sợ.
Rồi mọi động thái của chị không qua được mắt anh, chị giật mình khi nghe tiếng điện thoại reo; chị nói chuyện với người ta lẽ ra phải xưng “cháu” thì chị xưng “em”; chị để món ăn bị cháy, chị nói trước, quên sau...
Anh động viên chị rất khéo: “Có chuyện gì thì em cứ nói cho anh biết dù nghiêm trọng đến đâu. Em phải biết một điều là anh yêu quý và tôn trọng vợ anh. Có điều gì ghê gớm mà anh không chấp nhận và tha thứ được chứ”.
Chị như bị thôi miên và kể tuốt tuột với anh là mẹ chị ở quê bệnh nặng phải đưa lên Hà Nội và chị vào bệnh viện chăm sóc mẹ, tình cờ gặp ông bác sỹ chính là người hàng xóm cũ. Ông đã tận tình chữa trị cho mẹ chị thoát khỏi cơn nguy kịch.
Có những đêm trực ông thức cùng chị bên giường bệnh của mẹ và rút cuộc khi có thời cơ thuận lợi ông đòi hỏi thì chị không cưỡng lại được. Lần một rồi lần hai, chị liên tục phải thỏa mãn ông.
Anh lắng nghe, im lặng hồi lâu rồi ôm lấy chị: “Cho qua đi em, em cũng bị động mà. Cái quan trọng nhất là em yêu anh, điều đó sẽ hóa giải tất cả”. Chị gục vào anh mà khóc vì cảm động và ân hận.
Nhưng chị đã lầm khi nghĩ anh rộng lượng và tha thứ. Từ hôm đó anh đối xử với chị như một người xa lạ. Tiếp tục, trong bữa ăn, anh dạy con gái: “Là phụ nữ thì không được cả nể nghe con, đừng thấy đỏ tưởng là chín”; với con trai: “Sau này con lấy vợ thì chọn người đoan trang thực sự chứ không phải bề ngoài đoan trang mà bên trong lại lăng nhăng, con ạ”.
Chị không nuốt nổi miếng cơm nữa.
Cực chẳng đã, chị xin ly hôn. Ra tòa, anh tỏ vẻ âu yếm chị và cố níu kéo, cố làm ra không hiểu vì sao chị lại từ bỏ một người chồng yêu mình, một gia đình yên ấm và hạnh phúc để tòa không giải quyết cho ly hôn. Để rồi khi về nhà, anh lại tìm đủ cách để hành hạ và nhục mạ vợ.
Giờ thì chị thấy mình bị thần kinh thật sự rồi…