Trước đó tôi luôn sống trong đau đớn, dằn vặt bản thân vì đã trót "phản bội" chồng. Cho dù mọi chuyện đã qua, và chồng tôi cũng mảy may không hề biết điều gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy chồng, mỗi đêm nằm bên chồng, ân ái với chồng hình ảnh gã sếp khốn nạn ấy lại hiện lên rõ mồn một khiến tôi bật khóc.
Nhiều lần như vậy chồng tôi gặng hỏi nhưng tôi cố tìm cách lảng tránh vấn đề, chỉ nói ỡm ờ là có chuyện buồn, gặp rắc rối trong công việc. Những lúc như thế anh lại ôm tôi vào lòng, xoa xoa đầu vợ. Anh càng làm vậy tôi càng cảm thấy mình thật hèn hạ, thật không xứng làm vợ anh.
Chuyện bắt đầu từ chiếc đồng hồ nhập ngoại (trên đời chỉ có 2 chiếc mà thôi, giá nó ngang với căn biệt thự tôi đang ở cô có biết không – lời gã giám đốc đe dọa tôi). Tôi làm nhân viên hành chính trong một công ty lớn ở Hà Nội. Trước khi vào đây làm việc tôi đã được nghe qua những lời đàm tiếu về anh giám đốc ở đây: "Anh ta trẻ, phong độ nhưng mà dê thì phải biết, thấy gái xinh hệt như muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ người ta ý. Gần anh ta như gần hổ, một năm không biết thay mấy thư ký, cô nào vào đây làm cũng chỉ được vài ba tháng là chạy mất dép. Lương thì cao đó, nhưng chẳng hám…".
Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình được tuyển vào đây là do năng lực, bằng cấp, đã thế tôi lại là gái đã có chồng sao vừa mắt được anh ta. Nên chưa bao giờ tôi tỏ ra sợ hãi, ngày nào cũng chỉ cặm cụi với giấy tờ. Khi nào có việc cần xin chữ ký anh ta thì tôi mới vào phòng gặp, bình thường thì ít khi tôi thấy anh ta ra khỏi phòng.
Nhiều khi tôi nghĩ những lời mọi người nói trước đó chỉ là đơm đặt. Hơn thế nhiều người còn dặn tôi "Hay phải gặp sếp thì tốt nhất mặc quần áo cho an toàn, đừng có mặc váy ngắn, lại ôm sát. Dáng cô như người mẫu, chân dài trắng thế kia ai nhìn chẳng thích. Để sếp chú ý là coi như xong đó…".
Để thoát được rắc rối, tôi đành lòng qua đêm với anh ta (Ảnh minh họa)
Phòng hành chính có 2 bộ đồng phục, một bộ là quần áo, một bộ là váy công sở. Nhưng có phải ngày nào tôi cũng diễn được bộ quần áo đâu, phải thay giặt rồi mặc thay đổi chứ. Nhiều khi nghe mọi người nói mãi thành nhàm, còn gã giám đốc thì vẫn chưa hề có biểu hiện gì, thậm chí đến cô thư ký ngày ngày giáp mặt với sếp cũng không thấy ca thán hay phàn nàn gì.
Chỉ cho đến một ngày cô thư ký của sếp bỗng xin nghỉ ốm, tôi được sếp gọi vào làm thay cho cô ấy một ngày. Vậy mà không hiểu vì cố ý giăng bẫy hay số tôi đen đủi mà chính bữa đó tôi phải "bán mình" để "trả nợ" cho sếp. Tôi đau đớn, uất hận nhưng lại sợ những điều bất trắc sẽ xảy ra nếu tôi không làm theo những gì anh ta nói.
Hôm đó anh ta nói vọng từ bên ngoài vào kêu tôi mang giúp anh ta chiếc đồng hồ anh ta mới mua, rồi bảo tôi "cô cứ để vào trong túi xách của mình, khi nào tôi cần cô đưa ra…". Suốt một buổi hôm đó không thấy anh ta hỏi đến chiếc đồng hồ tôi cũng quên béng đi. Sau đó, khi gần hết giờ làm tôi thấy một vài đồng nghiệp đến phòng sếp rồi họ nói lớn là lục túi xách của tôi.
Trong khi tôi còn chưa kịp hiểu sự việc gì đang xảy ra thì họ đã lấy chiếc đồng hồ trong túi xách tôi ra. Còn sếp thì luôn miệng nói "Chiếc đồng hồ đó cô biết nó đắt đến mức nào không? Trên đời chỉ có 2 chiếc mà thôi, giá nó ngang với căn biệt thự tôi đang ở cô có biết không…".
Sự việc ngày càng trở nên rắc rối khi mỗi người một ý kiến, bỗng tôi cảm thấy mặt mày tối sầm lại. Sau đó anh ta nói lớn, "Tan làm rồi mọi người cứ về, chuyện này tôi sẽ xử lý nghiêm khắc".
Anh ta chờ cho mọi người về hết rồi tiến lại phía tôi. Lúc đầu anh ta nói rất gay gắt, còn yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát, sau đó tôi mới hiểu chính anh ta đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo. Đầu tiên anh ta nhờ tôi cầm chiếc đồng hồ, sau đó giả vờ như quên, nhưng thật ra anh ta cố tình để camera quay lại cảnh tôi tự ý lấy đồ của anh ta khi không có mặt anh ta ở đó.
Một người đã cố ý hãm hại mình thì dù có tránh né cũng không được. Sau đó để thoát được rắc rối tôi đành lòng qua đêm với anh ta. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc sẽ đối mặt với chồng ra sao, rồi nếu anh ta có đưa tôi ra công an thật thì tôi thoát sao được tôi, anh ta có tiền, có quyền lại thêm màn kịch hoàn hảo đó thì tôi có nhảy sông cũng không hết tội.
Sau đêm đó tôi xin nghỉ việc, nhưng nỗi ám ảnh về một gã sếp bỉ ổi cứ vây lấy tôi. Giờ đây ngày nào tôi cũng sống trong đau đớn, dằn vặt và sợ hãi. Tôi sợ một ngày kia chồng tôi biết sự thật thì cuộc đời tôi sẽ ra sao. Ai đó có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì lúc này? Tôi yêu chồng và mong muốn được hạnh phúc bên chồng. Chúng tôi mới chỉ kết hôn được hơn một năm. Tôi không muốn sự việc trở nên tồi tệ.