Buông tay

(PLO) - Trân từng nghĩ cô có tất cả, nhưng khi nhìn người phụ nữ ấy lầm lụi đi trong mưa bụi bay, dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô mới chợt tỉnh để rồi sau đó buông tay…
Buông tay

26 tuổi, Trân như quả cà chua chín mộng, căng tràn nhựa sống, mắt đen huyền, môi đỏ thắm, tóc buông lả lơi khoe cổ kiêu ba ngấn, vùng ngực trắng nõn, đầy đặn. Chẳng thế, khi công ty Z thi tuyển nhân viên lễ tân, hành chính, cô trúng tuyển gần như ngay lập tức. 

Ngày đầu đi làm, chú Vỹ - trưởng phòng nhân sự gọi cô vào phòng riêng, dặn dò kỹ lưỡng về công việc, không quên nhắc đi nhắc lại rằng Trịnh tổng là một người kỹ tính, tới mức nhân viên nữ nào lỡ nhìn lén sau lưng anh thì 15 phút sau nhân viên đó sẽ cầm trên tay quyết định nghỉ việc còn thơm mùi mực…in. “Tổng giám đốc có dị tật phải không chú”, Trân buột miệng. Chú Vỹ quả thực là một người sinh ra để làm nghề nhân sự, rất sốc trước sự hồn nhiên thái quá của Trân nhưng vẫn ôn tồn nói “mỗi người mỗi tính, chú thấy cháu hợp với công việc công ty, mong là cháu không mắc lỗi như nhân sự tiền nhiệm”.

Tuần đầu học việc trôi qua suôn sẻ, tiếng Anh tốt, gương mặt dễ mến, giọng nói dễ nghe, Trân nhận được thiện cảm từ đa số nhân viên cũ. Một tuần nay, chú Vỹ nói Trịnh tổng đi công tác nước ngoài, việc của cô là ngắm những bức ảnh trong phòng lịch sử của công ty để nhận mặt “sếp tổng”. Cô nơm nớp tự nhủ mình dù nhìn trong hình “sếp tổng” khá điển trai, cương nghị, quyến rũ kiểu đàn ông thành đạt nhưng nhất định cô sẽ không lén nhìn theo…

Công việc mới bận rộn cuốn Trân đi, cô thường đến văn phòng sớm, tranh thủ pha trà trong phòng chú Vỹ, cắm hoa trong phòng cô Liên rồi bắt đầu công việc của mình. Sớm ấy, khi từ phòng chú Vỹ đi ra với bó cúc hoạ mi trên tay, cô gặp “người đàn ông trong căn phòng lịch sử”, áo sơ mi xanh nhạt, cà vạt đậm màu, gương mặt tuấn tú, lãnh đạm gật đầu khi cô lúng túng chào và tự giới thiệu: thưa anh, em là nhân viên lễ tân mới. 

Em sẽ mang trà tới phòng anh chứ ạ. Anh ừ, rồi bước tiếp, sau đó hơi dừng lại, nhìn bó cúc trên tay cô, hỏi cô mà lại như hỏi chính mình “có cúc hoạ mi rồi sao”? Cô hấp tấp ngoái cổ lại theo phản xạ và nói “vâng”… Xong rồi cô muốn tìm chú Vỹ mà oà khóc bởi cô đã phạm sai lầm, cô đã ngoái lại. Cô chờ, 15 phút rồi 1,5 tiếng trôi qua, không có quyết định thôi việc nào được gửi tới phòng nhân sự. Ấm trà sen cô pha trong phòng Trịnh tổng, cuối buổi chỉ còn lại bã chè, vẻ như anh thích vị trà mới, đã thay khá nhiều lần nước…

Cuộc sống của Trân cứ thế trôi đi, trong yên ả, thi thoảng cô cùng chú Vỹ và Trịnh tổng ra ngoài tiếp khách. Những lúc như vậy, anh uống rượu mạnh với đối tác còn cô thường ngồi yên rót nước lọc đầy ly cạnh anh, cẩn trọng cho thêm lát chanh và viên đá nhỏ. Hành động cứ lặp đi lặp lại tới mức cô nhớ, cô làm như một phản xạ tự nhiên còn anh cũng đón nhận tự nhiên, có lẽ sẽ chẳng mảy may suy nghĩ nếu như bữa ấy, người đàn ông chủ của bữa tiệc đột nhiên nhìn chăm chăm về phía anh và rồi cô hỏi: “Này, anh và cô Trân rõ là một đôi trời sinh. Hai người làm chúng tôi ghen tỵ đấy”. 

Cô thót tim, đỏ mặt nhìn anh, chờ một lời thanh minh nhưng chỉ thoáng bắt gặp ánh mắt bình thản của anh khi anh giơ ly cụng với mọi người rồi khéo léo chuyển đề tài sang phi vụ họ đang bàn. Vị chủ tiệc vẻ như cay cú vì bị anh ép lúc ký hợp đồng, quyết không buông tha, cầm ly tiến tới cạnh cô và đề nghị “nể mặt”. Cô nhìn sang anh, anh gật đầu, thế thì có chết cô cũng phải uống ly này. Một ly đi, một ly mời lại rồi cánh đàn ông trong phòng tiệc ùa tới cạnh cô chúc tụng…Cô không nhớ mình đã phải uống bao nhiêu ly, làm thế nào để uống được ngần ấy rượu, chỉ nhớ, một lúc nào đó, cô đã tựa vào anh, rồi cứ thế thiếp đi trong tiếng cười đùa của cánh đàn ông ngà ngà. 

Khi tỉnh dậy vào trưa hôm sau, Trân thấy mình ở nhà chú Vỹ, cô con gái của chú bằng tuổi Trân, nhìn cô vẻ chê trách và bảo cậu đã ngủ như chết suốt đêm qua. “Ai đưa tớ về” “bố tớ và Trịnh tổng”. “Trịnh tổng là người thế nào”, cô giả bâng quơ hỏi, cố giấu hồi hộp, cố không nhớ lại đêm qua, khi tựa vào vai anh. “Một người đàn ông thành đạt nhưng cuộc sống gia đình thì tẻ nhạt” ,“Tẻ nhạt thế nào, vợ quá xinh nên não phẳng à”, “không xinh mà não vẫn phẳng”, cô gái cười phá lên “nhưng Trịnh tổng không dám có phụ nữ bên ngoài” “vì sao” “vì anh ấy là người cầu toàn, anh ấy không khi nào thừa nhận sai lầm của mình” “cậu từng thích anh ấy à”, Trân không nén nổi tò mò “ừ, tớ chính là cô gái mà bố tớ vẫn đưa ra doạ những người kế nhiệm vị trí tớ sau này, đừng có nhìn anh ấy từ phía sau, đừng tiếp cận anh ấy”…
…Trân bước trên hè phố, mông lung, vô định, cô không còn say, cô không còn tựa trên vai của người khác, cô đã chạm chân xuống đất, cô biết mình là ai, ở vị trí nào, cô còn nhìn thấy rõ người kia, nhìn thấu cả trái tim mình. “Trịnh tổng có tình cảm với cậu, tin tớ đi, tớ đã từng hâm mộ người đàn ông ấy, tớ hiểu anh ấy tận chân tơ, kẽ tóc. Đêm qua, tớ thấy anh ấy ôm cậu từ trên xe xuống, đã ôm cậu rất lâu trong lòng, trước cửa nhà tớ, trong lúc bố tớ gọi mẹ tớ đang ngủ say như chết xuống mở cửa. Lúc ấy tớ nhìn từ ban công xuống, người đàn ông ấy, nếu chẳng vì yêu, sẽ không như vậy đâu”…
…Cô đi miết, tới khi dừng lại, cô thảng thốt nhận ra mình đã tới cửa công ty tự lúc nào. Trời đã nhá nhem tối, đèn đường đã được bật lên, thắp một quầng sáng vàng vọt hắt lên tường ngôi biệt thự cổ. Cô ngước nhìn lên phòng anh, vẫn sáng đèn, cô nhìn sang phòng kế hoạch, đèn vẫn sáng. Theo lịch, hôm nay anh có cuộc họp chiến lược với phòng kinh doanh, kế hoạch và sự kiện. Theo lịch, sau họp, lại có một cuộc tiếp đãi khách hàng, lẽ ra cô lại ngồi bên cạnh, rót nước lọc đá và thả chanh cho anh…
…”Cạch”, tiếng cửa mở làm cô giật bắn, như kẻ trộm, nép chặt vào cây sa mộc cao lớn. Tiếng chú bảo vệ chào ai đó rồi kính cẩn hỏi “tôi gọi taxi cho chị nhé”, một phụ nữ vóc dáng bình thường, quấn kín trong một chiếc áo gió dạng thể thao, chân cũng đi giày thể thao đang kéo cổ áo lên cao hơn để che cơn gió lạnh, giọng nói nhỏ, hơi uể oải vang lên “cảm ơn bác, hôm nay cháu đi bộ, chỉ là đi qua mang cho nhà cháu chút canh rau rừng, hôm qua anh ấy uống say quá, hại gan”. “Vâng, chị đi cẩn thận”, bác bảo vệ tần ngần kéo rộng cánh cửa, người phụ nữ bước ra đường phố, tay dắt theo một chú chó nhỏ, tay kia ôm một con mèo mun. Cô nựng con mèo là con rồi nheo mắt nhìn mưa bụi bay, lầm lũi tiến sang công viên nhỏ đối diện…
…Người phụ nữ đi một hồi lâu, Trân vẫn đứng lặng ở đó, bác bảo vệ đã nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi sao giờ này mới đi làm. Rồi như nhìn thấy cô dõi theo người đàn bà dắt chó, ôm mèo đàng xa, ông chép miệng bảo “đàn bà chẳng con cái, nghĩ thật tội, may mà sếp Trịnh là người đàn ông tử tế, quá đỗi tử tế, là chú chắc gì đã chung thuỷ được như cậu ấy, bao năm nay rồi”… 
…Tiếng bác bảo vệ ù ù bên tai, Trân không còn nghe tiếp được nữa, cô đi như chạy khỏi căn nhà còn sáng ánh đèn. Lúc ấy, và mãi về sau này, cô không biết rằng, từ ô cửa sổ còn sáng đèn, một người đàn ông có gương mặt cương nghị, trên tay cầm điện thoại, đã tìm số máy của cô, rồi dừng lại, nhìn xuống cổng, nhìn thấy cô đi như trốn chạy, nhìn thấy cả người đàn bà lầm lũi đi trong mưa bụi bay… Cuộc điện thoại ấy anh đã không bao giờ gọi, cả sau này, khi cô viết đơn xin nghỉ việc…
…Chỉ có những ngày thành phố có mưa bụi lắc rắc trên mái ngói, anh ngồi uống với chú Vỹ trong một quán rượu nhỏ, trên bàn có một  ly nước lọc bỏ đá, có một lát chanh, nhưng anh chỉ nhìn mà chẳng động vào…
…Chỉ có những ngày cô có việc chợt đi ngang qua cánh cổng công ty cũ, cây sa mộc dường như đã già hơn so với những năm trước. Cô chạm vào thân cây thô ráp, xù xì, vòng tay ôm một ôm rồi buông tay, ngắm những ngón tay mình chơi vơi vẽ một chữ an như được dứt ra từ nhịp đập trái tim mình…
…Trong tất cả những thứ tình, tình câm lặng là một trong những thứ tình sâu đậm nhất…
…Phải vậy không?

Đọc thêm