"Chuốc" cho con say, bố dẫn con gái vào đời

Reiko được bố đưa đến hộp đêm, tiệm rượu..., và được uống thoải mái đến say tùy thích. 
Một cách tự nhiên, các ông bố sẽ có xu hướng bao bọc con gái mình. Điều này rất dễ trở thành thái quá. Một ông bố Nhật đã ngộ ra điều đó, và có cách làm đặc biệt để con tự hiểu ra vấn đề, mà không cần nói "hãy làm thế này" hay "đừng làm thế kia".
Và đây là câu chuyện của cha con họ, do cô con gái kể lại:
"Khi còn nhỏ, tôi có chút nổi loạn. Tôi giao du với một số đứa trẻ 'hư' và làm một vài điều ngu ngốc, nhưng chưa điều nào trong số đó khiến tôi gặp rắc rối. Khi đến tuổi được uống rượu, tôi nghĩ cha mẹ mình sẽ lo lắng cho tôi, nhưng không biết họ sẽ làm thế nào. Họ biết rằng dù có làm gì, tôi vẫn cứ sẽ làm điều tôi muốn, và họ mắc kẹt ở tình thế đó. 
Cuối cùng, một ngày, bố gọi tôi đến và bảo:
"Reiko này, lúc nào rảnh đi ra ngoài uống rượu với bố nhé! Bố sẽ đưa con đến bất kỳ nơi nào con muốn và con có thể gọi bất cứ thứ gì con thích. Chúng ta sẽ đến một số nơi vui vẻ, sẽ rất tuyệt đấy".
Như bất cứ đứa trẻ mới lớn nào được mời đi nhậu cùng cha mình có thể cảm nhận, tôi thực sự không muốn lắm. Nhưng cùng lúc, tôi lại hứng thú muốn biết cuộc sống về đêm ra sao. Tôi chưa bao giờ biết mặt mũi nó cả. 
Vì thế, khi chúng tôi đi, chỉ có tôi và bố. Khi đến nơi, bố bảo:
"Được rồi! Hãy uống mọi thứ con muốn, Reiko. Uống cho đến khi con không thể uống được nữa. Đừng lo, bố đảm bảo chúng ta sẽ về nhà được. Con được tự do thỏa sức điên rồ".
Thật kỳ lạ khi chính cha cho phép tôi "uống mọi thứ tôi muốn". Không phải mẹ sẽ phát điên lên nếu biết tôi về nhà mà say bét nhè sao? Nhưng, tôi không lo về điều đó lắm. Tôi đã đến bước này rồi, và bố nói sẽ chiều theo mọi điều tôi muốn, vì thế tôi quyết định tận hưởng triệt để cơ hội này. 
Chặng dừng chân đầu tiên: một nhà hàng thịt nướng. Ông chủ nghĩ tôi là bạn gái mới của bố, người mà bố đang chơi bời cùng. 
Chặng dừng chân thứ hai: một hộp đêm. Tôi đã uống một vài ly, và mọi người ở đó đã nhìn ra trò đùa của bố giả vờ tôi là bạn gái ông. Nhưng điều đó chỉ khiến ông vui vẻ hơn. 
Chặng thứ ba; một cửa hàng sushi. Ông chủ ở đó thật tốt bụng và có một chút ghen tị trong giọng nói khi trò chuyện với bố. Ông ấy bảo việc bố mẹ ra ngoài cùng với con cái thế này là một giấc mơ thành sự thật. Bố tôi xúc động và khuyến khích tôi tiếp tục ăn và uống, vì đây là cơ hội hiếm hoi hai chúng tôi ra ngoài cùng nhau. 
Chặng thứ tư: một tiệm rượu. Tôi không nhớ lắm về nó. Tôi không thực sự nhớ những gì mình đã uống, và chúng tôi đã nói chuyện gì. 
Chặng thứ năm. Một cửa hàng "snack". Chẳng nhớ được gì cả. Chỉ một điều chắc chắn là tôi đã mềm oặt ở quầy thu ngân. 
Sau đó, bố gọi taxi và giúp đưa tôi về. Tôi nhớ mang máng cuộc nói chuyện của hai bố con khi đó: 
"Ồ, bố ơi, xin lỗi, con uống nhiều đấy"
"Không sao, con cứ ngủ đi".
Sáng hôm sau khi thức dậy trên giường, tôi cảm thấy thật kinh khủng. Không chỉ là tàn dư mệt mỏi, mà còn vì cảm giác áy náy do đã uống rượu quá nhiều đêm qua, trước mặt bố. Tôi không muốn đối mặt với ông sau khi bộc lộ sự say sưa của mình tối qua. 
Nhưng khi tôi xuống phòng khách, bố đã đi ra ngoài. Mẹ đưa tôi mẩu giấy bố để lại. Trên đó viết:
"Gửi Reiko. Đêm qua thật vui vẻ. Chúng ta sẽ làm điều đó khi có dịp nhé. À mà này, con có nhớ đã uống bao nhiêu trước khi rơi vào tình trạng say nghiêng ngả không? Con đã uống hai cốc bia và 5 lon chuhai. Đó là 'giới hạn' của con. Từ giờ trở đi, khi con ra ngoài uống với bạn bè, hãy nhớ rằng dừng uống trước khi con đạt đến giới hạn đó. Thế giới này có một số người xấu, và đôi khi một vài người trong số họ có thể muốn lợi dụng con. Bố không thể ở bên bảo vệ con mãi, vì thế đó là lý do chúng ta đã có chuyến chơi đêm tối qua, để con có thể biết được giới hạn của mình và bảo vệ bản thân. Bố biết con có thể làm điều đó. 
Yêu con 
Bố".
Và tôi đã ăn bữa sáng đó trong nước mắt. 
Mẹ bảo rằng bố và mẹ đã lo lắng trong một thời gian dài xem cách nào tốt nhất để dạy tôi về điều đó. Thay vì cấm đoán con làm mọi thứ mà họ biết tôi sẽ vẫn làm, bố đã quyết định chỉ cho tôi thấy cách tự bảo vệ mình. 
Và con cảm ơn vì điều đó, bố ơi. Vì những gì bố đã làm, con không bao giờ đi quá "giới hạn" của mình. Con không bao giờ gặp rắc rối với cồn. Con đã vui chơi với bạn bè và không bao giờ bị tổn thương, là nhờ những gì bố đã dạy con. 
Giờ đây, nhiều năm đã qua, bố tôi không còn sành điệu như thời trẻ. Ông đã già. Người đàn ông trẻ trung đưa tôi khắp thành phố uống rượu đã không còn. Thay vào đó, ông dành cả ngày trong vườn, trồng rau cho tôi và các cháu ăn. 
Con ở đây hôm nay là nhờ có bố, bố ạ. Và con không thể nói đủ lời cảm ơn với bố". 

Đọc thêm