Dám yêu, dám đau khổ

Mấy hôm nay mở báo ra, ngày nào mẹ cũng đọc được những tâm sự của những cô gái trẻ ngại lấy chồng. Chẳng biết từ bao giờ, từ một sự kiện được coi là trọng đại và hạnh phúc của một đời người, hai chữ “lấy chồng” giờ lại trở nên nỗi ám ảnh đáng sợ như vậy?
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Mẹ cũng có con gái. Con gái mẹ rồi cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ yêu. Tất nhiên, mẹ mong con gái mẹ sẽ được hạnh phúc bên người đàn ông mà con sẽ lựa chọn. Nhưng không phải sự lựa chọn nào cũng may mắn cả, bởi cuộc sống vô thường, lòng người dễ đổi. Mẹ chỉ mong rằng dù thế nào con cũng đủ sức mạnh để vượt qua.
Mẹ không muốn so sánh thời của các con với thời ông bà ngày xưa. Thời mà “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”. Thời mà một đôi nam nữ, có khi chỉ đến ngày cưới hỏi mới thấy mặt nhau. Thời mà đã là vợ chồng rồi nhưng một cái nắm tay vẫn còn e ngại. Thời của mẹ, trai gái đã được tự do tìm hiểu rồi. Và đến thời các con, mọi thứ còn phóng khoáng hơn nữa. Các con hoàn toàn được lựa chọn cuộc sống theo cái cách mà mình muốn. Kể cả sống độc thân, kể cả làm mẹ đơn thân cũng chẳng phải là điều gì ghê gớm lắm.
Mẹ nhớ, ngày xưa mẹ ở tuổi con mẹ cũng chẳng thích thú gì chuyện lấy chồng. Được sống trong sự yêu thương của gia đình, được làm những gì mình muốn, đến những nơi mình thích, không lo âu và vướng bận. Cứ nghĩ không có gì tuyệt vời hơn.
Rồi đến khi mẹ biết yêu, mẹ lại mơ về một gia đình nhỏ. Được yêu thương và chăm sóc bởi một người đàn ông thật là hạnh phúc. Thế là mẹ lấy chồng, bỏ lại sau lưng khoảng trời tự do mà không hề nuối tiếc.
Rồi con ra đời, thay thế cho những tháng ngày thảnh thơi son rỗi là những đêm mất ngủ, những ngày bận bịu. Và hạnh phúc lúc đó chỉ gói gọn lại trong căn nhà nhỏ, khi thấy miệng con cười khi qua cơn sốt, khi mỗi đêm con ngủ ngoan, khi mỗi bữa con ăn không bị trớ. Khi con biết ngồi, biết đi, khi con cất tiếng gọi “mệ” lần đầu tiên trong đời. Và hạnh phúc đối với mẹ càng ngày càng giản dị, chứ không phải là điều gì to tát nữa.

Ở mỗi thời điểm của cuộc đời chúng ta sẽ có cách nhìn và mơ ước khác nhau. Có thể khi các con còn trẻ, tràn đầy năng lượng sống và ước mơ, hạnh phúc với các con là tiền bạc, là thành công, là tự do. Nhưng khi các con đã dần chín chắn, khi mà ngoảnh đi ngoảnh lại, các bạn con đều đã có chồng có vợ. 

Khi mà mỗi cuộc gặp gỡ, nội dung chuyện trò chỉ xoay quanh chủ đề vợ chồng và con cái, con sẽ thấy lạc lõng, con sẽ hiểu được sự cô đơn. Con sẽ thấy mình cũng cần một bàn tay để nắm khi trời trở lạnh, một bờ vai để dựa khi yếu mềm, cần một bờ vai bình yên để con ngả vào sau những bon chen mỏi mệt. Cần tiếng cười và cái nũng nịu của trẻ thơ để thấy cuộc sống mình nhiều ý nghĩa.

Có thể con cũng như nhiều cô gái, thấy sợ hãi trước những cuộc tình tan vỡ, những cuộc hôn nhân đổ nát. Các con mất niềm tin vào tình yêu, rồi lo sợ và trốn tránh. Nhưng mẹ vẫn nghĩ, số người đưa nhau ra tòa chắc chắn vẫn ít hơn những người đi đăng ký kết hôn. Và ngoài những lời tâm sự đắng cay con đọc được trên báo, ngoài những khổ đau con được chứng kiến ngoài đời, thì vẫn có rất nhiều những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Con không biết, vì chẳng có ai hạnh phúc lại lên báo tâm sự cho mọi người nghe cả.

Người ta nói, không có gì làm người ta hạnh phúc bằng tình yêu, cũng không có gì làm người ta đau khổ bằng tình yêu. Đó là thứ làm cho ta hạnh phúc tột cùng và tột cùng tuyệt vọng. Có thể con sẽ may mắn kết hôn với người con yêu đầu tiên. Cũng có thể con sẽ chịu đựng vài ba vết xước của những cuộc tình không có kết. Có thể lúc đó con sẽ cảm thấy mình mất đi một người mà như mất cả thế giới. 

Con nhớ những kỷ niệm, những yêu thương và quay quắt vì những khoảnh khắc hạnh phúc đã vụt bay. Nhưng con hãy tin, tất cả rồi sẽ qua đi. Nếu thời gian có thể kỳ diệu xoa dịu những nỗi đau, thì nó cũng sẽ làm nguôi ngoai đi những niềm hạnh phúc đã từng tồn tại. Rồi con sẽ lại yêu, con sẽ lại bắt đầu.

Việc yêu mẹ nghĩ giống như việc chúng ta tham gia giao thông mỗi ngày. Hàng ngày có bao nhiêu vụ tai nạn xảy ra, bao tai ương rình rập. Nhưng ta không thể vì sợ chết, vì sợ rủi ro mà không tham gia giao thông. Con có thể sẽ bị va quệt, đau đớn. Nhưng con đau thì người làm con đau cũng chẳng được lợi gì, chẳng sung sướng gì hơn con cả. Bất hạnh là điều không ai muốn. Nhưng nó tồn tại như một điều tất yếu, và chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc phải đương đầu và vượt qua.
Các con giờ mạnh mẽ, giỏi giang, độc lập hơn thế hệ của mẹ. Các con cũng có thể sống vui, sống tốt mà không cần phụ thuộc hay dựa dẫm vào đấng mày râu. Mẹ không phê phán, cũng không cổ súy quan niệm sống của các con. Và sau này dù con có lựa chọn thế nào: kết hôn hay không kết hôn, không làm mẹ hay làm mẹ đơn thân, chỉ cần con vui, con hài lòng thì mẹ luôn ủng hộ.
Mẹ chỉ muốn nói con nghe, cuộc đời mẹ dù trải qua bao thăng trầm và biến cố, bao mệt mỏi và hi sinh, thì mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã quyết định gắn bó đời mình với cha con. Chưa bao giờ hối tiếc vì sinh ra các con. Ngược lại, đó là thứ hạnh phúc mà mẹ không bao giờ đánh đổi với bất cứ giá nào. Là gia tài mà mẹ sẵn sàng đem cả sinh mạng mình ra để giữ gìn và bảo vệ.
Nên con gái mẹ ơi, hãy mạnh mẽ lên, hãy tin vào tình yêu và cuộc sống. Dám yêu, dám hạnh phúc và dám đau khổ. Đó cũng là một cách sống, một trải nghiệm quý giá trong cuộc đời, mà nếu để tuổi xuân vụt qua, mẹ sợ rằng con sẽ không còn cơ hội.

Đọc thêm