Yêu nhau gần 3 năm, đến khi cả hai cùng ra trường, có việc làm ổn định thì chúng tôi bàn nhau tính đến việc cưới xin. Tôi là một cô giáo dạy mầm non, còn anh là kiến trúc sư, làm việc tại một công ty xây dựng tư nhân.
Bố mẹ cả hai đều ở quê, dù hết sức ủng hộ cho tình yêu của chúng tôi nhưng cả bên nhà anh và nhà tôi bố mẹ đều nghèo, chẳng thể giúp gì được con cái trong việc mua một cái nhà để bám trụ thành phố.
Chúng tôi bàn nhau trước mắt sẽ đi thuê nhà trọ, rồi làm lụng dành dụm để có thể mua một căn chung cư mi ni, dù nhỏ thì ít ra cũng là nhà của mình, không phải thuê mượn, chuyển đi chuyển lại vất vả.
Thế nhưng đúng là đời chẳng ai học hết chữ ngờ, khi tôi đang lâng lâng trong men hạnh phúc chuẩn bị cho một đám cưới sắp diễn ra trong tương lai gần, thì anh đột ngột quay ngoắt 180 độ, nói lời chia tay với tôi chỉ với một lý do duy nhất là “hai đứa không hợp”.
|
Mặc cho tôi khóc lóc, tôi níu kéo và cố gặng hỏi anh về nguồn cơn thực sự của sự chia tay này, anh lạnh lùng dọn đồ khỏi phòng trọ của tôi, nơi mà anh đã dọn về ở cùng tôi từ gần một năm qua.
Tôi đau đớn tưởng như muốn ngã quỵ trước sự ra đi của anh. Thế rồi qua bạn bè, tôi đã hiểu được ngọn nguồn của sự thay lòng đổi dạ ấy, anh phụ bạc tôi để lấy con gái giám đốc công ty nơi anh đang làm việc, một cô tiểu thư “cành vàng lá ngọc”, gia thế giàu có.
Cố gắng quên dần nỗi đau bị phụ tình, tôi lao vào công việc. Với vốn tiếng Anh khá, tôi xin đi dạy thêm ở trung tâm ngoại ngữ vào các buổi tối. Ông trời chẳng lấy đi hết của ai điều gì, ở một lớp ngoại ngữ do tôi đứng lớp, tôi đã quen anh, một học viên trong lớp. Anh là y tá của một bệnh viện, tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi học ngoại ngữ để nâng cao kiến thức.
Chúng tôi yêu nhau sau gần một năm đi lại, tìm hiểu. Tôi cũng chẳng hề giấu anh chuyện tình yêu đau buồn trước đó của mình, anh nghe xong, ôm tôi vào lòng, cười và dỗ dành như dỗ trẻ con “mọi chuyện buồn qua rồi, anh phải cảm ơn vì số phận có thăng trầm như thế, anh mới được gặp em chứ”. Nghe anh nói, tôi thầm biết ơn anh và thấy mình đã thực sự tìm được một tình yêu chân thành.
Đúng thời điểm ấy thì người yêu cũ tôi tìm gặp, anh ta chẳng ngại ngần khóc lóc trước mặt tôi, thề thốt rằng trong trái tim anh ta lúc nào cũng chỉ có duy nhất hình bóng tôi ngự trị. Rằng anh ta đi lấy vợ chẳng qua vì “hoàn cảnh xô đẩy”, vì chúng tôi lúc đó quá nghèo nên anh ta mới phải nghĩ cách để thoát khỏi cảnh nghèo đó.
Anh ta bảo giờ anh ta đã ly dị vợ vì hôn nhân của họ không có tình yêu, anh ta cũng đã chuyển sang một công ty khác, không làm cho công ty của ông bố vợ nữa, và điều mong muốn lớn nhất của anh ta bây giờ là được “nối lại tình xưa” với tôi.
Nghe những điều anh ta khóc lóc, kể lể, tôi chẳng hề thấy mủi lòng hay thương xót, chỉ thấy khinh bỉ anh ta, một con người không hề có nhân cách. Không hiểu vì sao ngày trước tôi đã từng hết lòng yêu thương và anh ta và đau khổ đến tận cùng khi bị anh ta bỏ rơi.
Tôi hất bàn tay anh ta đang nắm lấy tay mình, bước đi mà không hề có chút áy náy về cách xử sự của mình.