“Với ai đó, đây chỉ là hai cái khăn màu hồng! Đúng, nó chính là hai cái khăn màu hồng! Nhưng với vợ tôi, với tôi, với cả gia đình thì để có được hai cái khăn này là một điều tưởng như không tưởng. Chu kỳ mang thai là 39 - 40 tuần, vậy mà nỡ lòng nào từ tuần 29 hai bé gái nhà tôi lại chỉ còn có 10% cơ hội sống sót...
Khám thai như thường lệ, tự nhiên trong bản siêu âm lại có dòng chữ “Mất sóng tâm trương” (nghĩa là em bé không còn nhận được oxy và chất dinh dưỡng để phát triển và tồn tại trong vòng 24 tiếng). Hai vợ chồng lại tiếp tục đèo nhau chạy như điên đến cấp cứu tại Bệnh viện Từ Dũ để mong chút cơ hội nhỏ nhoi cho hai đứa con của mình được sống.
Bác sĩ nói: “Y học bó tay. Nếu lấy hai bé ra thì cũng èo uột lắm, dở dở ương ương, mà không lấy ra thì đành phải nói lời ly biệt. Thôi thì tùy gia đình quyết định vì 90% là kết quả vô cùng xấu”.
Vợ tôi khóc hết nước mắt. Tôi rối bời chẳng biết nói cùng ai. Cuối cùng thôi thì cứ để các con tùy mệnh trời tiếp tục chặng đường của chúng nó vậy. Thời gian lúc này sao trôi qua chậm thiệt là chậm, buồn ơi là buồn. Hai vợ chồng chẳng biết nói với nhau lời nào để có thể gượng giúp nhau đứng dậy. Nói thì dễ mà sao làm thì khó vô cùng.
Rồi 24 tiếng cũng qua, tim các con vẫn còn đập, vui mừng chưa kịp thì lại thêm kết luận“tăng trở kháng động mạch rốn”. Nói nôm na là suy dinh dưỡng bào thai có chọn lọc, cũng có nguy cơ mất một hoặc cả hai con trong thai kỳ. Để rồi mỗi ngày trôi qua là một ngày thật dài. Vợ tôi quay quắt hàng đêm. Tôi không còn tâm trạng để đi làm nữa, cứ lay lắt ngày ba cữ cơm cho vợ tại bệnh viện.
Khuya về nhà gạch thêm một gạch đỏ vào lịch rồi tự nhủ: “À, hai con đang lớn và sẽ ở lại bên bố mẹ thêm một ngày mai”. Thèm lắm, yêu lắm rồi, mong lắm và thương lắm câu nói của vợ: “Anh ơi, hai con còn đạp!”.
Ảnh minh họa. Nguồn internet. |
Tôi lê la khắp Từ Dũ hỏi người này, tâm sự người kia. Tôi lục tung mọi kiến thức về thai sản xem có ai giống mình không? Ôi! Hai vợ chồng mình “hàng độc rồi em yêu dấu ơi, chả ai giống mình đâu. Rồi tuần thai thứ 34 cũng đến, đã đến lúc các con ra đời, cố gắng không được nữa rồi hả hai búp bê của ba?
Hai bé gái, bé thứ nhất nặng 2,8kg, bé thứ hai nặng 1,5kg, suy dinh dưỡng nhưng không sao con ạ, ra đời lớn sau cũng không muộn. Hai bé đã an toàn nằm trong lồng ấp dưỡng nhi, đã tự thở được không cần máy oxy nữa, đang tập bú mớm thuần thục rồi sẽ về với ba, với mẹ. Cả gia đình mình sẽ lại tung tăng bên nhau.
…Nếu bạn đọc những tâm sự này của tôi, nếu thấy hay hoặc có bạn bè đang chống chọi với những nguy cơ khốc liệt, kém may mắn trong quá trình mang thai thì xin hãy chia sẻ bài viết này cho họ, để họ có thêm chút hi vọng dù mong manh như tia sáng cuối đường hầm. Hãy cứ cố gắng vì sự sống còn của các con vì đó là tài sản quý giá nhất mà Thượng đế đã ban cho chúng ta”./.